
câu giả, cô không thể đoán được, đành không tin tất cả.
Cứ như thế, cũng không biết từ khi nào Nguyễn Chính Đông
không đưa cô đi chơi bài nữa, ăn cơm cũng chỉ có hai người, thậm chí
thỉnh thoảng tự mình lái xe đến công ty đợi cô, Giai Kỳ dần dần cảm thấy bất an, cuối cùng cũng nói ra: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Nguyễn Chính Đông đờ đẫn một lúc, nói: "Được thôi." Ngừng lại rồi nói "Vậy hôm nay tôi sẽ tặng cô một món quà." Lái xe đưa cô đến của hàng đá quý, nhìn cô bán hàng lần lướt lấy ra những thứ lấp lánh óng ánh cho cô xem, cô không phải là không ham hư vinh cũng thích trường hợp như thế
này, những viên đá lớn được bọc cẩn thận trong nhung tơ, phát ra những
ánh sáng long lanh như là giọt nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy đẹp,
nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng chọn đi chọn lại chỉ chọn một một sợi dây chuyền vàng có giá rất rẻ. Cô đã quen với việc không tham lam, bởi
vì những thứ quá tốt sẽ không bao giờ giữ lại được.
Trên đường về Nguyễn Chính Đông không nói gì, anh lái xe rất nhanh,
CD phát một bài hát cũ, "Scarborough Fair", anh ta không thèm chú ý vượt qua một đèn đỏ, một màu trăng lóa mắt sáng lên, cô không hiểu vì sao
cảm thấy hơi sợ hãi. Quả nhiên Nguyễn Chính Đông đạp mạnh phanh xe quay
về phía mặt cô, hôn mãnh liệt.
Một sức lực lớn như thế vây chặt lấy cô, giống như là muốn nuốt gọn
cô xuống. Trước giờ anh không hề như thế, đã lâu như vậy dường như anh
chưa từng cầm tay cô, những cô gái bên cạnh anh như chiếc đèn cù, thay
rồi lại thay, cũng không hề giấu diếm cô. Anh đối với cô không gần cũng
chẳng xa, giống như là một bình hoa, lại càng giống như quần áo, quần áo của anh đã quá nhiều cho nên cũng chẳng hiếm có gì, dù gì treo ở đó,
lâu lâu không nhớ lấy ra. Có lần uống nhiều rượu nửa đêm gọi điện cho
cô, nói chuyện lảm nhảm với cô, sau đó cô lờ mờ nghe thấy ở đầu dây bên
kia một giọng phụ nữ nũng nịu: "Chính Đông, anh có tắm hay không hả?"
Anh nói "Đến đây." Tạch một tiếng ngắt điện thoại, để lại cô dở khóc dở
cười.
Cô cố sức giãy giụa nhưng không được, cuối cùng hốt hoảng đến phát
khóc. Chính Đông cuối cùng cũng nới lỏng tay, hơi chán nản nhìn cô,
những chiếc xe đằng sau bấm còi ing ỏi, trong âm thanh âm ĩ phức tạp đó
anh lẩm bẩm nói : "Tại sao lại là cô chứ"
Một câu nói vô duyên vô cớ, cô không hiểu, nước mắt vẫn ngấn trên khóe mi, hễ động vào là muốn lã trã rơi xuống.
Anh không chịu để cho chô xuống xe bắt taxi, cuối cùng vẫn kiên quyết đưa cô về.
Một thời gian dài sau đó, anh không hề xuất hiện trước mặt cô.
Châu Tịnh An rất thất vọng vì sự rút lui này, phê bình cô gay gắt:
"Vưu Giai Kỳ cái đầu heo này, ngay đến cả người có tiền cũng không thể
giữ chặt được."
Giai Kỳ vâng vâng dạ dạ nói: "Lần sau nhất định, lần sau nhất định."
Cuộc sống của Giai Kỳ nhanh chóng yên tĩnh trở lại, ngoại trừ một
điều khác biệt đó là thêm chiếc hộp quẹt diêm đó. Lúc hoàng hôn thỉnh
thoảng cô ngồi bên cạnh bàn lấy ra chiếc hộp quẹt diêm đốt cháy một que, chăm chú nhìn nó bị đốt cháy thành tro từng chút từng chút một. Loại
quẹt diêm đặc biệt này từ sau khi chia tay với Mạnh Hòa Bình đã nhiều
năm cô không nhìn thấy. Nhỏ mà dài có thể cháy rất lâu, một hộp không hề có nhiều que diêm cho nên cô rất quý trọng, chủ yếu chỉ cẩm hộp quẹt
đưa lên trên tai lắc lắc, nghe thấy tiếng soạt soạt như tuyết rơi cảm
thấy rất vui vẻ.
Công ty vẫn rắc rối căng thẳng, cô và cấp trên phải chạy theo một
khách hàng lớn, theo hơn nửa tháng vẫn không có kết quả gì, sự nhẫn nại
dường như đã bị hao mòn đến tột cùng, kết quả là hôm đó từ phòng tiếp
khách đi ra gặp phải một người rất quen đi ở hướng ngược lại, Giai Kỳ
hơi đờ đẫn.
Là bạn của Nguyễn Chính Đông, lúc đầu luôn luôn cùng nhau đánh bài,
chính là người nói cô "chưa từng có.", Giai Kỳ nhớ hình như họ của ông
ta là Dung. Quả nhiên khuôn mặt cấp trên cười rất tươi: "Ấy Dung tổng
hân hạnh được gặp mặt." Giới thiệu cho Giai Kỳ, đối phương hình như cũng nhận ra cô, hóa ra công ty này là của ông ta, biết được bọn cô đến từ
đâu quay đầu dạn dò thư ký mấy câu, ngay lập tức có hy vọng. Cấp trên
vui mừng hết mức nhẹ nhàng khen cô: "Được rồi, quen biết Dung tổng khi
nào mà không thèm nói một câu, quả thật là hững hờ." Lập tức lợi dụng
thời cơ, để cô ở lại đàm phán chi tiết công việc với đối tác
Đàm phán xong công việc, Dung tổng mới hỏi một câu: "Sao không thấy cô đi bệnh viên thăm Chính Đông?"
Giai Kỳ quá đỗi kinh ngạc, không đợi cô nói Dung tổng đã thở dài một tiếng nói : "Cô đi thăm anh ta một lát đi."
Giại Kỳ do dự mất hai ngày mới đến bệnh viện.
Không ngờ rằng bệnh viện cũng náo nhiệt lạ thường, nửa con đường hành lang xếp đầy hoa tươi, y tá hễ nghe thấy hỏi Nguyễn Chính Đông ở phòng
nào ánh mắt lập tức khác thường : "1708, chính là căn phòng thứ tư từ
góc ngoặt bên trái."
Cửa phòng mở một nửa, phòng bệnh là một phòng riêng, bố trí không kém gì khách sạn, khắp nơi đều là hoa tươi và hoa quả, dưới thềm dải thảm
bông dẫm lên không hề có tiếng động, bên trong có người cười khì khì
nhẹ, giọng nói mềm mại ngọt ngào. Cô yên l