
ay hắn, vẻ mặt chính kinh nói- Thiên Hàn, cám ơn ngươi, ta ko
sao, vẫn là mau lên đường đi, chớ vì ta để lỡ chính sự.
Mạch Thiên Hàn 2 tay đang cầm mặt của
nàng, vẻ mặt thành thật nghiêm túc nói- Vũ nhi, ở tro lòng ta, ai an
toàn đều so ra kém ngươi, ai vui vẻ cũng đều so ra kém của ngươi vui vẻ. Ta chỉ muốn Vũ nhi thật vui vẻ, tượng vừa như vậy tiếng ca, thê lương
bất đắc dĩ được làm cho lòng ta loạn được hốt hoảng. Vũ nhi, ngươi sẽ ko cô độc, cạnh ngươi còn có đại ca cùng tam đệ bọn họ, chúng ta nhất định sẽ thủ hộ ở bên cạnh ngươi, trừ phi chúng ta đã toàn bộ ngã xuống.
Nói xong, hắn đem nàng chăm chú ủng tiến tro lòng, cằm để ở đỉnh đầu nàng, đưa hắn ấm áp từng chút từng chút che chở khắp người nàng, ấm áp nàng có chút băng lãnh thân thể.
Quân Phi Vũ nhẹ “Ân” 1 tiếng, 2 tay dùng sức hồi ôm lấy hắn, muốn đem cô độc giấu tại thân thể ở chỗ sâu tro cấp đuổi xa ra- Thiên Hàn, ta muốn uống rượu.
_ Ko được! Uống rượu đối với con ko tốt.
Quả nhiên nghe được hắn cự tuyệt, Quân Phi Vũ than nhẹ 1 tiếng- Ngươi thì ko thể phóng túng 1 chút ta sao?
_ Đối với ngươi tốt, mặc kệ ngươi muốn cái gì, ta đô hội cấp. Đối với ngươi ko tốt, ta sẽ ko dung túng ngươi.
Quân Phi Vũ nhẹ bóp 1 chút hông của hắn, cảm giác được hắn run rẩy, cười nói- Ngươi nha! Thật đúng là có nề nếp, cố chấp!
_ Phải! Ta là cố chấp, ai bảo ta đây cố chấp cũng chỉ nhắm ngay ngươi!
2 người ko nói gì thêm, chỉ là ôm nhau nửa ngày, cho đến Quân Phi Vũ ngước mắt nói với hắn- Lên đường đi!
_ Hảo!
Buổi sáng vẫn là diễm dương cao chiếu, buổi chiều thế nhưng đột nhiên hạ khởi mưa đến, khí trời càng lãnh cho ra kỳ.
Hiện tại chính tiến vào mùa xuân cũng là mùa mưa, tiết trời còn chưa ấm lại, Quân Phi Vũ nhìn thấy bọn thị vệ
đều đông lạnh được xanh cả mặt, vội vàng vén rèm đối Mạch Thiên Hàn nói- Thiên Hàn, tìm 1 chỗ nghỉ chân đi! Đừng đem bọn họ đều cấp đông lạnh
phá hủy.
Mạch Thiên Hàn quay đầu lại, con ngươi
đen lóe oánh quang- Ngươi yên tâm đi! Đông lạnh ko xấu bọn họ, chờ qua
đỉnh núi này, đã đến mục đích của chúng ta Yến Châu.
Lúc này, Tần Thiếu Dương vang dội thanh
âm truyền tới- Các vị, phía trước chính là trên giang hồ nổi danh Huyết
Sát Lĩnh, lộ ko yên ổn, toàn bộ chú ý!
Tần Thiếu Dương câu này “Lộ không yên
ổn”, đại bộ phận nhân tâm lý đều hiểu, Huyết Sát Lĩnh, ko chỉ lộ khổ sở, ở đây còn cất giấu 2 đạo tặc. . .Huyết Sát song ma. Nếu có người muốn
đối Hoa Trầm Hương hoặc Quân Phi Vũ hạ thủ, nơi này chính là 1 địa điểm
tốt.
Hiện tại lại đụng với mưa dầm kéo dài,
có thể nói, thiên thời địa lợi đều bị đối phương chiếm hết, nếu như ko
lợi dụng, vậy cũng liền thật ko thể nào nói nổi .
Cũng chính là bởi vì như vậy, Tần Thiếu
Dương, Lãnh Vô Tà, Dạ Vô Tinh, bao gồm Mạch Thiên Hàn, tro lòng mới có
thể coi trọng, mà Tần Thiếu Dương cũng mới xảy ra nói nhắc nhở toàn bộ
cẩn thận.
Xe ngựa ở giữa đường núi gập ghềnh đi
tới, thân xe lay động nhoáng lên, Mạch Thiên Hàn lo lắng an toàn Quân
Phi Vũ, lại quay đầu lại căn dặn Tình Nhi- Tình nhi, sơn đạo ko dễ đi,
ngươi phải chiếu cố kỹ lưỡng công chúa.
Tĩnh nhi lập tức đáp- Nô tỳ biết.
Đột nhiên, 2 bên tro rừng cây có 1 luồng sắc bén sát khí xông thẳng ra, Mạch Thiên Hàn tro lòng cả kinh, quả nhiên có mai phục!
Môi của hắn giác câu dẫn ra 1 tia cắn
máu cười lạnh, cùng Lãnh Vô Tà liếc mắt nhìn nhau, đây đó gật gật đầu,
Tần Thiếu Dương dẫn đầu đã ở đồng thời cảm thấy này cỗ sát khí, lệnh kỳ
vung lên- Dừng giá!
Xe ngựa thượng chưa dừng hẳn, đã có ko ít mũi tên nhọn mang theo sắc bén sát khí theo 2 bên hàng rào lâm tật bắn ra.
Quân Phi Vũ nghe bên ngoài truyền đến
ngựa hí trường minh thanh, tro lòng cũng bắt đầu khẩn trương lên, vén
rèm vừa nhìn, mặc dù người còn ko có phát hiện bị thương, nhưng bọn hắn
tọa kỵ đã có ko ít ngã xuống.
Ngay lúc người ngã ngựa đổ chính loạn thành nhất đoàn, 1 nhóm hắc y nhân theo 2 bên trái phải phân ra giết.
Tần Thiếu Dương rống to hơn- Đội 1 theo ta ra giết, đội 2 và 3 hộ giá thù.
Theo người của đối phương tay cùng tổ
chức đến xem, lần này đối phương tuyệt đối là muốn mệnh bọn họ, những
hắc y nhân này tất cả đều là lấy ko muốn sống ẩu đả, phương thức liều
mạng tử cũng muốn kéo đối phương đồng quy vu tận, hết sức đánh thẳng vào Quân Phi Vũ bên này nhân mã.
Ngay cả Quân Phi Vũ đều thấy âm thầm kinh hãi, tiếp tục như vậy, sợ rằng đã biết biên đòi ko được rồi.
Quân Phi Vũ dứt khoát đứng ra bên ngoài
xe ngựa, đôi mắt sáng nhíu lại- Tất cả cấp bản cung nghe, đem những
người này toàn bộ giết, mọi người quan thăng nhất cấp, mỗi giết 1 người
áo đen khác thưởng ngân 1 ngàn lượng.
Quân Phi Vũ vừa nói, 1 bên tiếp được 1
tên chi tật bắn về phía của nàng, trở tay vung, liền tật bắn trở lại,
đáp lại của nàng, đó là 1 tiếng tắt thở thanh rất nhỏ.
Dưới trọng thưởng, tất có dũng phu!
Sự phát thưởng này tuy củ nhưng mặc kệ ở nơi nào đều áp dụng được, vừa có chức quan vừa có bạc thưởng cho, nhìn
đến nữa Quân Phi Vũ 1 thân ra tay này, này đó thị vệ càng sĩ khí đại
chấn.
Mạch Thiên Hàn giết 1 người áo đen, vội
vàng vọt tới bên cạnh nàng- Vũ nhi,