
ương không
biết làm sao, tiếng khóc của Tiểu Thiên làm hắn nhiều lần muốn vọt vào,
nhưng lại sợ ảnh hưởng bà đỡ, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài cứng
rắn chịu đựng.
"Ô oa ~~~ Hoàng Phủ Tấn! Hoàng Phủ Tấn chàng đi
vào cho ta! ! !" Mặc dù đau gần chết, thanh âm của Tiểu Thiên vẫn còn sang
sảng mười phần.
Tiếng gào thét này của Tiểu Thiên hoàn toàn làm
Hoàng Phủ Tấn liều lĩnh vọt vào, nhìn nàng bộ dạng đầu đầy mồ hôi, trong
lòng Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đau lòng không nói ra được!
"Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở
đây." Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nắm tay của nàng thật chặt.
"Ô oa ~~~ Hoàng Phủ Tấn chàng, tên khốn
kiếp này, đều tại chàng, chàng làm cho người ta mang một là đủ rồi nha, tại sao
phải để cho ta mang thai hai, chàng tên khốn kiếp này, đau chết ta,
555~~~~"
Tiểu Thiên lần này vô lý chỉ trích, bà đỡ tại
chỗ buồn cười lại không dám bật cười, chỉ hy vọng tiểu tổ tông trong bụng Hoàng
hậu nương nương có thể nhanh lên một chút ra ngoài, các nàng liền cám ơn trời
đất.
Mà Hoàng Phủ Tấn cũng vì những lời nói của Tiểu Thiên
mà bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, ánh mắt hắn nhìn theo vài phần cưng chiều:
"Đúng vậy, đúng vậy, đều là tại ta sai, Thiên Thiên ngoan, nhẫn nhịn, lần
này sanh xong, về sau chúng ta không sinh nữa có được hay không? Thiên Thiên
ngoan, cố gắng, tiểu hoàng nhi sắp ra tới rồi." Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng an
ủi nàng.
"Ừ!"Tiểu Thiên nghe lời gật gật đầu,
"Ta cảnh cáo chàng a, chúng ta đề xướng kế hoạch hoá gia đình, bất kể
chàng có là hoàng đế hay không, ta cũng không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa!
555~~~~"
"Được, được, không bao giờ sinh nữa, không bao
giờ sinh nữa." Mặc dù không hiểu Tiểu Thiên nói kế hoạch hoá gia đình là
cái gì, nhưng Hoàng Phủ Tấn chỉ lo hướng về phía nàng, trấn an gật đầu một cái.
Không sai, hắn rất thích hài tử, càng nhiều càng tốt,
nhưng chỉ cần nàng không muốn sinh, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, một tiểu
công chúa, một tiểu hoàng tử, đối với hắn mà nói, cũng đủ rồi.
Nhìn nàng đau đến như vậy, hắn đau lòng hận không đem
toàn bộ đau đớn đổ lên người mình đi.
May mắn là, ông trời cũng không có gây khó khăn cho
đôi phu thê bọn họ, trong bụng Tiểu Thiên chính là tiểu tổ tông tính khí tốt đi
ra, cùng tỷ tỷ của hắn, tiếng khóc của hắn vang dội phải lượn không dứt
Nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, Tiểu Thiên nặng
nề thở ra, "Sinh. . . . . . Sinh xong rồi, rốt cuộc đã sinh xong ."
Giọng nói của nàng rất vô lực, nhưng khóe mắt lại mang theo tình cảm của mẫu
thân đối với tiểu hài tử của mình.
"Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên nghiêng đầu,
nhìn gương mặt đau lòng của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên kêu, "Sinh xong
rồi, 555~~~ sinh xong ."
"Ừ, Thiên Thiên thật ngoan, Thiên Thiên đã làm
mẫu hậu rồi." Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu, ôn nhu lau mồ hôi trên trán
nàng, còn lưu lại ở khóe mắt chút nước mắt.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên tình nồng ý mật, bà
đỡ cũng thức thời không dám quấy rầy họ, sau khi thu thập xong, liền ôm hài tử
nhẹ nhàng lui xuống.
Nhìn hài tử được bà đỡ bế ra ngoài, vì lúc
trước kêu khóc, giọng nói của Tiểu Thiên mang theo vài phần nghẹn ngào,
"Ta. . . . . . Ta sinh các con khổ cực như vậy, các con phải hiếu thuận
với mẫu hậu ta đây."
"Dĩ nhiên, Thiên Thiên là một mẫu hậu tốt, bọn họ
nhất định sẽ hiếu thuận nàng." Hoàng Phủ Tấn nửa ngồi ở bên cạnh Tiểu
Thiên, đưa tay nghịch gương mặt ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu mở miệng nói.
"Ừ!" Vô lực gật đầu một cái, sinh đôi hai
đứa bé, quả thật làm nàng mệt.
"Thiên Thiên, nàng nghỉ một chút đi, ta ở chỗ này
cùng nàng."
Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên ngẩng mặt
lên, vô lực cười nói: "Chàng không muốn đi xem con của chúng ta sao?"
"Không vội, hiện tại nương tử là quan trọng nhất,
ta phải chú ý quan tâm nàng trước, sau đó sẽ đi qua thăm con chúng ta."
Vừa nói, Hoàng Phủ Tấn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của
Tiểu Thiên, "Nàng quên rồi sao, ta nói, ta thương Thiên Thiên nhất,
hoàng nhi đương nhiên xếp thứ hai." Ánh mắt tuấn mĩ của Hoàng Phủ Tấn
ngước lên mở miệng nói.
Mà lời của hắn khiến khóe miệng Tiểu Thiên không kiềm
được cong lên, mặc dù đang rất mệt, nàng mở miệng nói: "Coi như chàng
thông minh, nếu chàng không thương ta, về sau ta sẽ không để ý đến chàng
nữa."
"Đương nhiên rồi, nếu nương tử không để ý tới
ta, ai sẽ sinh con cho ta đây?" Lại cúi người, hôn lên trán Tiểu Thiên,
ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo thâm tình.
"Lại nữa, lại nữa, chàng thông minh nhất rồi,
chàng ngu ngốc nói không đụng bất kì nữ nhân nào khác, vì báo đáp những lời này
của ngchàng ươi, ta mới miễn cưỡng sinh con cho chàng thôi.”
Nhìn ánh mắt lần đầu tiên gặp đã làm nàng cảm động,
mắt Tiểu Thiên lại ướt nhòe.
Nàng vô lực giơ tay lên, vuốt khuôn mặt tuấn mĩ của
Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn của hắn.
Ba nghìn cung tần mĩ nữ, lục cung, ba ngàn gáo nước,
chỉ lấy một bầu.
Ai nói làm hoàng đế không làm được? Ai nói đế vương vô
tình? Ai nói đế vương không biết yêu? Đế vương không phải là vô tình,