
ng yên tĩnh phảng phất không có một tia tiếng động, nếu có chỉ là
tiếng thở hổn hển, mặt của hai người tựa như bình tĩnh, chỉ có chính bọn họ rõ
ràng, trong lòng của bọn họ lúc này đã sớm trào sóng, ngay cả hô hấp cũng cảm
thấy khó khăn.
"Thiên. . . . . . Thiên Thiên?" Giữa hai
người một khắc lâu trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn mới từ trong miệng khó khăn
nhảy ra mấy chữ này, nghe được ra, hắn rõ ràng không dám tin.
Còn có mơ hồ quanh quẩn trong đó.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt thoạt
nhìn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại không dám tin, bởi vì kích động mà khóe
mắt vương lệ, bán đứng hoàn toàn tâm tình của hắn lúc này.
Tiểu Thiên thấy Hoàng Phủ Tấn nắm tấu chương tay không
ngừng run rẩy. Tuy hắn yên tĩnh, nhưng cặp mắt lại thật chăm chú nhìn vào
trên người Tiểu Thiên, ngay cả nháy mắt cũng không dám nháy, hắn sợ trong nháy
mắt, Tiểu Thiên lại đột nhiên biến mất.
"Tấn!" Tiểu Thiên nhẹ nhàng gọi một tiếng,
nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn bởi vì một tiếng gọi ấy mà run rẩy.
"Thiên Thiên! Là Thiên Thiên!" Nước mắt
trong nháy mắt đã tuôn ra hốc mắt Hoàng Phủ Tấn, theo chóp mũi nhỏ xuống.
Hắn chợt từ từ đứng lên, cả người gần như là vọt tới
trước mặt Tiểu Thiên, một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào ngực, nước mắt của hắn lại
tuôn rơi.
Càng ôm càng chặt, Tiểu Thiên có chút không thở nổi,
nhưng nàng lại không đẩy Hoàng Phủ Tấn ra. Nàng mê luyến cái ôm trong ngực,
trong khoảng thời gian này chỉ có ở trong mộng mới có thể xuất hiện cái ôm này.
Nàng —— Thật rất nhớ hắn.
"Thiên Thiên, nàng trở lại, ngươi đã trở lại, khụ
khụ. . . . . . Nàng đã trở lại." Thanh âm Hoàng Phủ Tấn nghẹn ngào lại nhẹ
giọng nỉ non bên tai Tiểu Thiên, tiếng ho khan lại thêm vang lên.
"Tấn. . . . . ." Đưa tay vòng qua eo Hoàng
Phủ Tấn, Tiểu Thiên đau lòng ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tựa vào trong ngực hắn, nước
mắt cũng theo đó dâng lên.
Tình yêu của đế vương! Đây chính là tình yêu của đế
vương sao? Tại sao đau như vậy? Tại sao phải mang theo sợ hãi cùng mất mát như
vậy? Sợ đến mức phải làm người bận tâm như vậy!
Chỉ có yêu say đắm, mới có thể quá mức sợ mất đi, bởi
vì hắn cũng đã không có cách nào chịu đựng lại một lần nữa mất đi người
thương.
Cảm giác được mình đang được Hoàng Phủ Tấn chậm rãi
buông lỏng ra, nàng giương mắt, thấy được ánh mắt không dám tin của Hoàng Phủ
Tấn, "Thiên Thiên, nàng. . . . . . Nàng thật sự trở lại?"
"Ừ, ta đã trở về, Tấn, ta đã trở về." Đau lòng
vươn tay, nàng vuốt gương mặt gầy gò lại thêm tiều tụy của Hoàng Phủ
Tấn, trong mắt của nàng thoáng qua sự tự trách.
" Nàng. . . . . . Ngươi sẽ không đi nữa sao? Sẽ
không sẽ rời ta mà đi sao?" Hoàng Phủ Tấn đưa tay, cầm lấy bàn tay nhỏ bé
của nàng thật chặt, khi hắn hỏi những lời này, khóe mắt thoáng qua sự sợ hãi
rằng nàng sẽ lại biến mất.
"Ừ, sẽ không, không bao giờ rời xa nữa!"
Tiểu Thiên lại một lần nữa ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, tự trách, áy náy, còn có đau
lòng, nước mắt của nàng lần nữa lại trào ra khỏi hốc mắt, "Thật xin lỗi,
Tấn, đều là ta đần độn, ta ngu ngốc, ta cái gì cũng không biết liền đem chàng
đuổi đi, 555~~ thật xin lỗi, Tấn, thật xin lỗi ~~~"
Nàng cuối cùng nhớ ra ngày đó nàng hôn mê, lúc khi
tỉnh lại, tại sao đột nhiên có một cảm giác đau lòng quanh quẩn quanh trái tim.
Đó là vì khi ở trong động nàng đã nghe được Tấn nói với Dạ nói câu nói kia.
“Ta muốn Thiên Thiên hoàn toàn bình yên vô sự, bất kể
ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể cứu nàng, ngươi cũng không cần để ý
đến ta!”
Lúc ấy, mặc dù là nàng là hôn mê, nhưng câu nói này
lại để cho nàng nghe được rõ ràng. Chính là hắn đã ngu ngốc, hoàn toàn không để
ý đến mình, giúp nàng giải độc, bất kể ở tình huống gì, hắn đều nghĩ
đến nàng, hắn lại còn làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của hắn mà không
suy tính trước sau. Chính là hắn đã ngu ngốc, yêu nàng như mạng mình, bị
nàng vô tình đuổi đi còn một lòng chỉ yêu nàng.
Hắn thật là tên đại ngu ngốc nhất trên thiên hạ! Nước
mắt Tiểu Thiên chảy tràn nhiều thêm.
Mỗi lần vừa nghĩ tới nàng đã vô tình với hắn, kiên
quyết đuổi hắn đi, hắn lại không có chút oán hận nào nàng, thậm chí khi hắn
buông tay nàng, hắn nói, chỉ cần nàng vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng.
Nhưng nàng lại làm cho hắn chịu đựng đau đớn lâu như
vậy.
Hắn yêu thương nàng như vậy, cả đời này nàng có thể
hồi đáp hắn sao?
Nhìn Tiểu Thiên khóc đến thương tâm trong lòng hắn,
nàng tự trách bản thân, nàng khóc đến mức làm ướt hết áo hắn cũng đã khiến cho
hắn phải đau lòng mà tâm đau nhói.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng trách nàng, là hắn
chưa nói với nàng, là hắn làm thương tổn nàng trước, nàng không hề biết điều gì
cả nên nàng tức giận đối với hắn cũng là phải, hắn không có lý do gì trách
nàng.
Hiện tại, Thiên Thiên rốt cục cũng trở về bên cạnh
hắn, chân chính trở lại, hắn sao lại trách nàng được cơ chứ!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua tia nhu tình,
khóe miệng rốt cục giương lên phát ra nụ cười từ trong tâm trong suốt nửa tháng
qua, mang theo chút cảm kích, hắn cảm tạ ông trời, cuối cùng đã đem Thiên
Thiên đưa