
ớn mắt, đợi khi
chưởng quầy đi đến cầu thang, ngón tay bắn ra, chưởng quầy tự nhiên thấy chân mềm nhũn, liền lăn vòng đi xuống.
Triệu Tử Minh sửng sốt, lập tức
phát hiện chính mình ngồi cũng không vững, ghế tự nhiên thiếu đi chân
bên trái, hắn đúng lúc chuyển trọng tâm qua bên phải, nào biết tê một
tiếng, chân bên phải cũng bị chattwj đứt, hắn cả người ngã ngồi trên mặt đất, cực kì chật vật.
“Ai a a, đây là làm sao vậy? Ghế ở tửu lâu này sao lại cũ như vậy a?” Bàng Hà chậc chậc kêu lên, cười
đến phi thường vô tội, phi thường vui vẻ hướng Triệu Tử Minh vươn tay.
Triệu Tử Minh trong lòng biết là Bàng Hà đã hạ thủ, trong lòng vốn có giận dữ trong long, nhưng vừa thấy Bàng Hà đối chính mình nở nụ cười, còn lộ ra răng nanh lòe lòe tỏa
sáng, giận dữ không khỏi xẹp xuống. Hắn rất muốn nói cho Bàng Hà, nếu
hắn cười mà không lộ răng còn giống nữ nhân hơn, nhưng hắn còn không
muốn chết.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng cầm tay Bàng Hà, lại cảm thấy tê dại, thiếu chút nữa không đứng lên được.
“Không làm bị thương đi?” Bàng Hà hảo tâm hỏi.
Triệu Tử Minh thở dài, lắc lắc
tay. “Trong nhà ngươi có nhiều nha hoàn như vậy ngươi sẽ không chạm qua
sao? Mọi người nói Bàng quốc cữu đoạt hết nữ nhân này tới nữ nhân kia,
tâm tính có mới nới cũ kiểu này ngươi cũng nên hiểu được mới đúng. Tại
sao ngươi có thể làm, người bên ngoài lại không thể làm chứ?”
Nếu tiếp tục ngồi đây, chỉ sợ
gân cốt đều phải bị thương nặng, Triệu Tử Minh có điểm lưu luyến không
rời thở dài cáo từ, mới đi đến đầu cầu thang, chợt nghe Bàng Hà nói:
“Ta thích một người đã hơn mười năm, đến nay cũng chưa thấy qua ta thích người nào khác.”
Triệu Tử Minh khiếp sợ quay đầu, một cái thải không xong, ngay cả hoạt mấy dưới bậc đi, cả người liền biến mất ở cầu thang.
“Thiếu gia, ngươi không phải là thích ta đi?”
Cây quạt trực tiếp gõ lên đầu Tinh Tinh.
“Ngươi theo ta bao lâu? Mười năm có sao?” Bàng Hà liếc mắt xe thường, hướng ngoài cửa sổ nhìn ra.
Đi ra ngoài giải sầu, lại bị
Triệu Tử Minh khiến cho tâm tình trở nên không tốt. Trong Cung vương
phủ, cũng có không ít nha hoàn a, ai ngờ sư phụ không có chạm qua?
Suy nghĩ, nàng nheo mắt trừng
những nữ tử trên đường, Thiên triều nữ tử người người thướt tha, đi trên đường còn lắc lắc mông, năm trước sinh nhật sư phụ, danh kĩ dị quốc nổi tiếng về ca múa ở Thiên triều bị mời đến khiêu vũ, đặc sắc thì đặc sắc, nàng cũng nhìn xem hưng trí bừng bừng, nhưng nàng lại cảm thấy cách các quan viên khác cùng nàng xem không giống nhau.
Chẳng lẽ là nàng tính trẻ con
quá nặng, nhiều năm mặc giống nam tử, cho nên đã muốn có cái loại tâm
tính đương nhiên này, không hy vọng người chính mình âu yếm lại có được
nữ nhân khác?
Thân vương trong lịch sử tệ nhất cũng có hai sườn phi, nàng nghĩ vậy, tâm tình bỗng dưng trở nên hỏng bét.
Nhưng trong chốc lát, nàng lại
khôi phục sắc mặt vui mừng, sóng mắt lưu chuyển, che miệng xèo xèo cười
hai tiếng. việc Triệu Tử Minh thành thân, nàng đã sớm biết, nghe nói là
Triệu Thái Phó thỉnh Hoàng Thượng chỉ hôn, đối phương là tướng quân chi
nữ, có biết bao nhiêu khí phách, này ở Thiên triều là rất ít gặp, tương
lai bí đao lùn muốn cường đoạt dân nữ e là cũng khó.
Sư phụ trước mắt sẽ chỉ có một
mình nàng, hẳn là còn không có hai tâm, nàng hảo hảo lập kế hoạch, làm
cho sư phụ trở thành thân vương duy nhất trong Thiên triều chỉ có một
thê . Xèo xèo chi.
“Di.” Bàng Hà đột nhiên thấy trong đám người đi đường, có một gã tiểu đồng…… Nàng trừng mắt nhìn, nghĩ chính mình nhìn lầm.
Đừng hỏi tại sao hnay chỉ có 1
chương. Tình hình là bạn bị pịnh r` =.=”, nhức đầu kinh. Mà chương 6 này tác giả lại k chia chương ra, bạn căn cứ theo độ dài tự chia thôi. Mai
bạn up nốt chương 6 luôn. Sụt sịt… Mn check lỗi type dùm bạn đi, cúm ơn…
Đứa nhỏ mặc đồ hoa đứng trước
cửa Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu kia, thấy bốn chữ “Đông chủ có tang” to
đùng, cùng lão nhân bên người nói gì đó.
Kia khoảng cách quá xa, Bàng Hà
nghe không rõ được, nhưng dựa theo khẩu hình miêng có thể đoán là: Chữ
này giống của Lệ hoàng thúc.
Này không phải vô nghĩa sao!
Nàng thuở nhỏ đi theo Trưởng Tôn Lệ, cần phải trở thành một Trưởng Tôn
Lệ thứ hai, cầm bảng chữ của hắn bắt chước, đáng tiếc, luôn thiếu vài
phần vững vàng.
Tiếp theo, tiểu đồng kia có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn phía lầu hai, ngẩn ra.
Bàng Hà nhếch miệng cười, vén vén trường bào, tựa vào bên cửa sổ hô:
“Tiểu cháu ngoại trai, lên ăn cơm trưa đi!” Nàng vận chút nội lực, nói đến cả phố đều là tiếng vang.
Tiểu đồng kia không có vì vậy mà chấn kinh, lắc đầu bước vào tửu lâu, ngược lại là lão thái giám đi theo bên người trở thành tiểu điểm chú mục của mọi người, sắc mặt hồng hồng
theo tiến vào.
“Đi đi đi, đem đồ ăn toàn bộ đem xuống, lại đem món mới lên. Tinh Tinh, đem thông cáo kia thu hồi.” Bàng Hà phân phó nói, sau đó cười meo meo nói với tiểu Hoàng Thượng trước
mặt: “Tiểu Hoàng……”
Tiểu Hoàng Thượng vội vàng ngắt lời: “Cậu!”
“Ai, nguyên lai là Sanh nhi a!”
Bàng Hà có điểm tiếc hận, kỳ thật nàng là muốn kêu tiểu hoàng cẩu, nhưng nếu n