Old school Swatch Watches
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328914

Bình chọn: 7.00/10/891 lượt.

uốn mẹ

con họ bình an, phải biết nên làm như thế nào!"

Nhiễm Đông Khải

cười, anh dập điếu thuốc, hai tay bắt chéo, dựa lưng vào ghế: "Ý của anh là, muốn bắt mẹ con Đồng Đồng uy hiếp tôi, làm cho tôi tiếp tục lừa dối em gái bảo bối của anh? Anh không cảm thấy thế này có chút ích kỷ, hơn

nữa còn quá hèn hạ sao?"

Sở Ngự Tây hừ lạnh một tiếng nói: "Đợi

qua ngày mai, ngày kia tôi sẽ tự thả người, nếu như không, tôi không

ngại làm tiểu nhân hèn hạ, thậm chí..." Con ngươi Sở Ngự Tây lạnh xuống: "Anh có thể thử nhìn một chút xem, tôi có dám làm cho hai người họ vĩnh viễn biến mất trước mặt anh hay không."

Nụ cười trên khuôn mặt

Nhiễm Đông Khải cứng lại, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào nhau,

dường như đang suy nghĩ về lời nói của Sở Ngự Tây, chỉ có anh mới biết,

cái uy hiếp này không đáng tin cậy bao nhiêu, nhưng hiện tại phải thu

lưới sao? Thời cơ còn chưa đến, hơn nữa anh cũng tin chắc, Sở Ngự Tây sẽ không làm hại đến mẹ con các cô, cùng lắm là giấu ở nơi nào đó, nếu như lúc này anh không tỏ ra yếu thế, sẽ làm Sở Ngự Tây hoài nghi.

"Được." Nhiễm Đông Khải đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Sở Ngự Tây nói: "Chuyện này

tôi quả thật đuối lý, ngày mai tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật của bác

trai, tạm thời sẽ không công khai huỷ bỏ hôn ước."

Mãi đến khi Nhiễm Đông Khải đi thật lâu, Sở Ngự Tây còn ngồi ở chỗ đó, lúc này tiếng đàn đột nhiên vang lên bài , Sở Ngự Tây ngẩng đầu lên, thấy quản lý đứng bên cạnh Piano, đang nhìn chằm chằm vào cô gái đánh đàn.

Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Piano, lạnh lùng nói: "Là ai cho đàn?"

Quản lý bị hù doạ vội vàng nói: "Sở tổng, là tôi, trước kia mỗi lần ngài đến..."

Trước kia mỗi lần đến? Ngay cả bọn họ cũng nhớ, anh buồn cười cỡ nào, anh vì

cô mà mua quán cà phê này, chỉ mong có thể nghe cô đàn tiếp bài hát kia, bây giờ nhìn lại, thật là ngu xuẩn! (Tại sao khúc đầu là nhà hàng Tây,

bây giờ thành quán cà phê...?????)

"Đừng đàn nữa!" Sau khi Sở Ngự Tây tức giận vứt lại một câu, thì đi xuống lầu.

trên xe, nước mắt trên mặt Sở Vân Hề vẫn chưa khô, nhìn thấy anh lên xe,

khuôn mặt trắch bệch của cô hiện ra mấy phần thê lương, tiếp tục cúi

đầu.

"Sở Vân Hề, đừng không có tiền đồ như vậy, mau lau khô nước

mắt cho anh!" Sở Ngự Tây kéo cô qua, lấy tay tuỳ tiện lau nước mắt trên

mặt cô, nhưng trên tay lại lốp bốp nhận thêm vài giọt nước mắt.

"Anh, em biết từ nhỏ đến lớn anh đều không thích em, anh cũng không hy vọng

em ở cùng một chỗ với Nhiễm Đông Khải, nhưng đây là chuyện của hai chúng em, anh có thể đừng can thiệp được không?" Sở Vân Hề ngẩng đầu lên,

trong mắt đầy nước mắt.

Sở Ngự Tây tức đến xanh mặt, anh gỡ bỏ nút ở cổ áo, gầm nhẹ nói: "Em xuống xe cho tôi!"

Sở Vân Hề bị dáng vẻ tức giận của anh hù doạ, cô lui về cửa xe, thấp giọng nói: "Anh, thật xin lỗi." Trong quán rượu, Mạch Tử Long khoác tay lên vai Sở Ngự Tây, nâng lên một ly rượu cười nói: "Sao Sở đại thiếu gia lại có thời rảnh rỗi đến tìm em đây?"

Sở Ngự Tây nhíu mày, chán ghét nhìn móng vuốt sói lang đang khoác lên vai mình, lạnh lùng nói: "Lấy ra."

"Nóng tính thật đấy!" Mạch Tử Long cười rồi uống cạn ly rượu, kéo người đàn bà rót rượu xinh đẹp bên cạnh qua, mang một xấp tiền nhét vào cổ áo cô ta, vỗ vỗ mông cô: "Mau tiếp đãi thật tốt cho vị đại gia bên này."

Người đàn bà vui mừng hớn hở nâng ly rượu, thân thể mềm mại giống như con rắn run rẩy dựa vào phía sau lưng của anh, mang ly rượu đến bên môi Sở Ngự Tây.

Sở Ngự Tây chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện với người đàn bà xinh đẹp diêm dúa, anh có chút hốt hoảng, từ lúc nào anh lại sinh ra chán ghét khi thấy đàn bà như vậy? Dao động trước mắt đều là hình ảnh của Thương Đồng, bất luận cô cười cũng đẹp, khóc cũng đẹp, thậm chí không có biểu hiện gì, nhưng khi anh nhìn, cũng sẽ làm cho anh muốn hung hăng ôm cô vào trong ngực giày vò một phen.

Anh quả thật đã trúng độc! Chính anh nên tự mình tỉnh lại, tại sao hiện tại anh lại biến thành bộ dạng này!

Người đàn bà đó thấy anh từ đầu đến cuồi đều nhìn mình chằm chằm, lại không chịu uống cạn rượu trong ly, thấp thỏm tựa vào trên người anh.

Sở Ngự Tây đột nhiên xoay người, lấy một tay đẩy người đàn bà đó ra, ly rượu rơi xuống đất, chất lỏng văng đầy đất.

"Cút..." Anh bỗng dưng nhớ đến sáng sớm ngày hôm đó, ở trên giường nhìn thấy người đàn bà xa lạ, nhất thời khó chịu giống như nuốt một con ruồi, cô lại có thể dùng phương pháp bỉ ổi đó để hãm hại anh! Đàn bà thật đáng hận!

"Anh điên rồi sao?" Mạch Tử Long phất tay với người đàn bà trên đất một cái, những người đàn bà trên ghế cũng lui ra ngoài, anh ta mang ly rượu nện một tiếng 'ba' ở trước mặt Sở Ngự Tây: "Anh lại mê nữ sắc?"

Sở Ngự Tây không để ý đến anh ta, uống một hớp rượu, chất lỏng chua cay của rượu theo cổ họng anh chảy vào dạ dày, cả người cũng vùi ở chỗ tối, mặt mày vẫn sắc bén rõ ràng như cũ.

Mạch Tử Long lơ đểnh lắc đầu, lần nào cũng như vậy, gọi anh ta ra ngoài sau đó ném anh ta ở một bên, anh ta uống vài hớp, mới yếu ớt mở miệng nói: "Ngày mai là tiệc mừng thọ sáu mươi của ông già nhà anh?"

Sở Ngự Tây chau mày lại, lạnh lùn