Teya Salat
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210704

Bình chọn: 7.00/10/1070 lượt.

tôi, mười giờ sáng ngày mốt, ở cao ốc Quốc Tân..." không đợi Sở

Vân Hề nói xong, Mạch Tử Long đã ngắt máy, điện thoại của Mạch Tử Long

cũng có một cuộc gọi đến, vừa thấy số điện thoại kia, Mạch Tử Long lập

tức giống như biến thành một người khác, mặt cười tươi như hoa: "Tiểu

Đoá, em kết thúc tự học buổi tối rồi hả? Anh đến đón em, em chờ một

lát...lập tức đến ngay!"

Anh ta ném điện thoại của Sở Ngự Tây cho Lâm Lôi, cầm chìa khóa xe của mình, chạy ra ngoài: "Người giao cho chị."

"Này..." Lâm Lôi đuổi theo hai bước, nhìn anh ta chạy rất nhanh, tự nhiên có chút chán nản.

Trở lại phòng bệnh, Sở Ngự Tây có thể là say, cũng có lẽ là bị đụng nên

ngất xỉu, nằm ở đó làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp. cô ngồi ở bên

cạnh giường anh, tự nghĩ chuyện ở đây cũng không phải của mình, nghĩ tới thì cầm lấy điện thoại của Sở Ngự Tây, gọi điện thoại cho cha mẹ hay em gái của anh ta, mình cũng không cần khó xử như vậy.

Mở danh bạ

ra, cô nhìn từng số, đều là tên của công ty và đối tác, lại không thấy

tên của người phụ nữ nào cả, cô bất giác mỉm cười, mình sao thế này,

nhìn lướt qua Sở Ngự Tây, thấy anh nhíu mày, như muốn tỉnh lại, vội vàng mang điện thoại trả về.

Đầu của Sở Ngự Tây có chút choáng váng, nhưng chỉ tạm thời, anh cảm thấy hơi đau đớn, mở mắt, sao thế này?

Lâm Lôi bước lên phía trước: "Sở Ngự Tây, anh cảm thấy thế nào?"

Sở Ngự Tây từ từ quay đầu lại, nhìn lướt qua, thấy là bệnh viện, lại nhìn

bản thân một chút, dường như cũng không lo ngại, mới nhắm mắt, nhớ lại

cảnh tượng trước đó, anh uống say, đụng xe, để chiếc xe kia chạy mất!

"Đưa điện thoại cho tôi..." Sở Ngự Tây còn một chút chếnh choáng, anh nhận

lấy điện thoại, gọi đi: "Uông Trạch, giúp tôi kiểm tra máy theo dõi ở

cửa quán bar tối nay, đưa đến đây cho tôi."

"Vừa rồi em gái anh gọi điện thoại đến, kêu anh đi tham dự hôn lễ." Lâm Lôi có lòng tốt nhắc nhở.

Sở Ngự Tây ngồi dậy, thấy là Lâm Lôi, nhìn lướt qua nói: "Em đưa tôi tới? Cảm ơn."

"Sau này anh không thể say rượu mà lái xe, lần này đụng mình bị thương là

chuyện nhỏ, nếu đụng bị thương người khác thì hối hận không kịp! Này,

anh đi đâu vậy?" Lâm Lôi đang nói thì nhìn thấy Sở Ngự Tây từ trên

giường bước xuống, chân trái của anh không được khỏe, nhưng vẫn chuẩn bị đi ra ngoài.

Sở Ngự Tây không vui nhìn cô nắm lấy cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Tôi và Lâm tiểu thư hình như không quen thuộc như vậy."

"Anh...anh đúng là không biết phân biệt!"

Sở Ngự Tây chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là muốn đi hỏi Thương Đồng rốt

cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến Lâm Lôi, đây là bệnh viện Trừng Tâm, anh nhìn ra được ký hiệu, kéo chân trái ra khỏi phòng

bệnh, đúng lúc cùng tầng với Thương Đồng.

Lâm Lôi đuổi theo phía

sau, cô vốn không muốn quan tâm tới anh, nhưng nếu anh đối với cô như

vậy, thì cô sẽ coi anh giống như đối tượng phỏng vấn, để anh nếm thử một chút đau khổ.

Cửa phòng bệnh của Thương Đồng đột ngột bị đẩy ra, trán của Sở Ngự Tây chảy mồ hôi, chân trái truyền đến cơn đau giống như kim châm muối xát, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ trên giường, anh

không dừng lại được.

Lâm Lôi đuổi theo đến cửa, nhìn thấy một

người phụ nữ ngồi trên giường bệnh, cô mặc quần áo bệnh nhân màu trắng

sọc xanh, cả người vô cùng gầy yếu, thoạt nhìn là một cô gái rất bình

thường, nhưng quay đầu lại, mới nhìn thấy cô có một đôi mắt rất đẹp và

yên tĩnh.

Thương Đồng không ngờ Sở Ngự Tây sẽ đến, cũng không nghĩ tới anh lại biến thành bộ dạng này.

Giọng nói của Sở Ngự Tây nghẹn ngào, anh kéo chân trái từng bước đi về phía

Thương Đồng, cho đến mép giường của cô, mới nắm lấy tay cô: "nói cho tôi biết, hai tiếng kia em ở trong phòng tôi làm gì!"

Thương Đồng

hơi sững sờ, cô không nghe rõ anh đang nói gì, cô ngẩn người nhìn băng

gạc quấn trên đầu và thạch cao bó ở chân anh: "Anh bị sao vậy?"

"Tôi trở nên thế này, em sẽ quan tâm sao?" Sở Ngự Tây đã say, trong mắt anh tràn đầy bi thương.

Thương Đồng hoàn toàn ngẩn người, anh sao thế này? Nhìn vết máu trên áo sơ mi, cô sợ đến mức không biết phải làm sao: "Anh và Đông Khải đánh nhau

sao?"

Sở Ngự Tây đau đớn bước lên nửa bước: "Đông Khải, Nhiễm Đông Khải, trong lòng em chỉ có anh ta thôi sao?"

Thương Đồng bị bóng người của anh bao phủ, nước mắt cô trào ra: "Sở Ngự Tây,

anh biến bản thân thành như vậy, tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Tôi

nói rồi, chúng ta kết thúc, mời anh thu vào những trò diễn buồn cười

này..."

cô nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn anh, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

"Em nghĩ rằng tôi đang lừa em?" Sở Ngự Tây tức giận nói: "Cho đến bây giờ đều là em gạt tôi, tôi đã từng lừa gạt em chưa?"

Thương Đồng ho kịch liệt, cô ôm ngực của mình, nước mắt càng rơi càng dữ dội

hơn, cô không thể mềm lòng, nếu mềm lòng thì bao nhiêu công sức sẽ đổ

sông đổ biển, cô quay đầu, vùng khỏi tay của Sở Ngự Tây và hét lên: "Anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn muốn tôi tin tưởng anh sao? Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi..."

Sở Ngự Tây

bị cô đẩy, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, L