
ên, mấy chữ phía trên làm cho lòng cô giống như bị đâm một
nhát tàn nhẫn.
Hợp đồng?
cô cho rằng loại chuyện này chỉ
có trong tiểu thuyết, cái gọi là hợp đồng căn bản không có bất kỳ hiệu
lực pháp lý nào, bị ép ký, không phù hợp với điều khoản pháp luật, giam
giữ tự do của người khác, gây tổn hại đến thân thể của người khác, đều
không hợp lệ.
Nhưng cô có thể đi tố cáo sao?
Nếu cô làm ra bất kỳ điều gì trái với hợp đồng, anh sẽ đi tố giác La Hằng Viễn, sẽ tổn thương những người bên cạnh cô.
Điều khoản phía trên không nhiều lắm, nhưng mỗi một điều, đều rất tàn nhẫn.
Kể từ ngày ký hợp đồng, bên B phải thực hiện theo các quy ước sau đây:
Thứ nhất: Thân thể hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của bên A, mặc cho bên A chi phối.
Thứ hai: Hành động phục tùng vô điều kiện bên A.
Thứ ba: không thể tiết lộ mối quan hệ với bên A.
Thứ tư:...
.....
Bên A có quyền thay đổi điều khoản bất cứ lúc nào, hợp đồng kéo dài vô thời hạn.
Phía dưới là chữ ký và ngày tháng.
Sở Ngự Tây đã ký tên của anh, rồng bay phượng múa, trước sau như phong
cách của anh, ngông cuồng nóng nảy, anh đã chắc chắn cô không có bất kỳ
đường sống nào để cò kè mặc cả.
"Phải ký sao? Tôi biết, dù không
ký tôi cũng sẽ không..." Thương Đồng nắm chặt phần hợp đồng, sắc mặt tái nhợt, anh biết rõ, không cần hình thức như vậy, cô cũng nhất định sẽ
nghe theo, tại sao phải như thế? Là hình thức anh làm nhục cô sao?
Sở Ngự Tây xoay người lại, sắc mặt đã trở lại bình thường, nhưng cả người
nhìn qua, vẫn lạnh nhạt như cũ, anh hơi chau mày: "Vùng vẫy giãy chết
sao?"
Thương Đồng cắn môi dưới, bị ánh mắt của anh nhìn tới nên cúi đầu, tìm bút trên bàn, lặng lẽ ký tên của mình.
Lúc cô cúi đầu, hai tay của Sở Ngự Tây đan cùng một chỗ, giờ phút này anh
hận không thể bóp chết cô, cô càng hy sinh cho người đàn ông khác, anh
càng cảm thấy không thể chịu đựng nỗi.
"đã ký xong, bây giờ có thể xóa những tấm ảnh kia không?" Thương Đồng mang phần hợp đồng đưa đến trước mặt anh.
Sở Ngự Tây không nhận lấy, cô lúng túng duỗi tay, chậm rãi hạ xuống, mang phần hợp đồng đặt ở trên bàn.
"Đối phó với kẻ phạm tội nhiều lần như em, sao tôi có thể mang hình đưa cho
em? Có lẽ chờ tôi chán, mở lòng từ bi, sẽ đưa hình cho em cũng không
chừng." Sở Ngự Tây lạnh nhạt cắt đứt ảo tưởng của cô.
"Sao anh có thể lật lọng như vậy." Thương Đồng rất tức giận, vội vàng di chuyển
chuột, hy vọng có thể tự tay xóa bỏ những tấm hình đó.
Sở Ngự Tây cũng không cản cô, lâu như vậy, máy vi tính đã sớm tự động khóa màn
hình, cô di chuyển con chuột, màn hình xuất hiện cửa sổ để nhập mật
khẩu, cô tức giận bỏ lại con chuột, chuyển sang Sở Ngự Tây: "Anh...anh
phải nói được làm được, chỉ cần tôi không làm trái với hợp đồng, anh
không thể mang những tấm hình này công bố ra ngoài!"
Sở Ngự Tây
nhìn ngực cô lên xuống bất định, con ngươi ngưng lại, không chuyển tầm
mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện thứ nhất tôi muốn em làm là..."
Tim
của cô giống như sắp nhảy ra cổ họng, chỉ sợ anh đề xuất yêu cầu đáng
sợ, ngón tay cô tiếp tục men theo mép bàn, các đốt ngón tay có chút
trắng bệch.
"Gọi điện cho Sở Vân Hề, nói với nó, đứa bé không phải của Nhiễm Đông Khải."
Nghe xong những lời này, lòng cô mới khẽ buông xuống, nhưng nửa câu sau của anh lại khiến cô sợ hãi.
"nói đứa bé là..." Anh cau mày: "Của bất cứ người đàn ông nào cũng được."
Lúc này Thương Đồng mới cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Được, tôi trở về sẽ gọi."
"Gọi ở đây!" Sở Ngự Tây lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Thương Đồng biết anh không tin mình, cô im lặng lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho anh: "Tôi không biết số của cô ấy."
Sở Ngự Tây nhận lấy điện thoại, đầu ngón tay đụng phải tay cô, giống như
là đụng phải vi khuẩn gây bệnh, mày lập tức cau lại, anh cầm điện thoại
lên, rút pin ra, ba một tiếng ném vào trong thùng rác.
"Anh..."
Thương Đồng hoàn toàn bị hành động không giải thích được làm cho ngớ
người, lại thấy anh từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khác, bấm mấy số
mới đưa cho cô: "Ngoài tôi ra, không cho phép liên lạc với bất cứ ai."
cô im lặng nhận lấy, ấn loa ngoài.
âm thanh kết nối bên kia điện thoại truyền đến.
Lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi, không dám đối diện với ánh mắt giống
như trông coi tội phạm của Sở Ngự Tây, đành phải xoay người sang chỗ
khác, đột nhiên nghe một câu nhẹ nhàng bên kia truyền đến: "Alô, ai
vậy?"
Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng ôn hoà, không nghe ra tuổi,
nhưng toàn thân cô lại lập tức căng thẳng, giọng nói này cô nghe ra
được, là Tân Mộng Lan.
cô chỉ cảm thấy máu trong đầu chảy rất nhanh, cô không cách nào khống chế được, đầu có cảm giác choáng váng.
không cần quay đầu lại, cũng có thể biết Sở Ngự Tây đang "Giám sát", mà bên
kia lại truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi nhưng không mất đi sự nhẹ nhàng của Tân Mộng Lan: "Alô?"
Lòng bàn tay của Thương Đồng siết chặt
đau đớn, cô hắng giọng, khàn tiếng nói: "Xin hỏi, có phải là số điện
thoại của Sở Vân Hề tiểu thư?"
Bên kia hình như cũng có chút sững sốt, hơi chần chừ nói: "cô...cô là Thương tiểu thư?"
Thương Đồng có chút cảm giác