
hứ?”
“Không sai
biệt lắm. Cho nên anh mới có thể qua đây … nhà Tưởng gia đều bán đi, anh bảo
hai mẹ cùng đên châu Âu, nhưng hai người không chịu, nói là muốn thường xuyên
thăm cha.”
Mặc Mặc nghe xong lời của anh, lòng có chút chua xót.
Thời gian Tưởng Lực Hành bị phán xét cũng là lúc tuyên bố sự xuống dốc của
Tưởng Gia
Vân Phong nắm chặt tay cô “Mặc Mặc, đừng buồn, chờ con sinh ra, anh dẫn em trở
về thăm họ được không?”
“Được”
“Đúng rồi, chị thế nào? Mấy hôm trước em gọi điện cho
chị ấy, chị nói chị bận rộn nhiều việc, anh có thường xuyên gặp chị
không?”
Tưởng Ngạn Chiêu gật đầu “Nó đang bận ly hôn với Sở Khinh Dương.”
“Cái gì? Ly hôn?”
Mặc Mặc kinh ngạc, còn Vân Phong nhìn vẻ mặt tự tại
của Tưởng Ngạn Chiêu, đoán ra được phần nào “Không
phải cô ấy muốn là có thể, Khinh Dương có lẽ sẽ không dễ dàng buông tay”
Tưởng Ngạn Chiêu tán thưởng nhìn Vân Phong “Quả nhiên
thông minh”
Vân Phong cười khẽ, anh còn không hiểu Sở Khinh Dương
sao? Lúc này đây,chỉ sợ Tưởng Hàm cũng phải nhận thua
***
“Phong, em muốn kẹo hồ lô” Tưởng Mặc bụng đã to đùng
nói ra yêu cầu tuỳ hứng của mình, nhưng đây không phải cô cố ý, mà là phụ nữ
mang thai bất ngờ muốn ăn, cô muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Cái gì? Kẹo hồ lô?” Vân Phong lần này thật sự là bó tay “Mặc Mặc, à ừm …
châu Âu hình như không có thứ này.”
“A…” Mặc Mặc dùng sức nuốt nước miếng nhịn xuống mong
muốn của mình.
“Mặc Mặc, trừ thứ này, em còn muốn ăn gì? Anh mua cho
em.”
Tưởng Mặc lắc đầu, cô chỉ muốn ăn kẹo hồ lô.
Vân Phong gần như sắp điên llên, đnag buồn bực thì
tiếng chuông cửa lại vang lên, anh thấp giọng nguyền rủa chạy tới mở cửa, sau
đó sửng sốt “Chị?” Cô ấy lại không nói tiếng nào chạy sang đây?!
Tưởng Hàm hình như đang không vui đi tới, không để ý
đến anh “Mặc Mặc đâu?”
“Ở trong phòng…”
Tưởng Hàm đi vào phòng tìm Mặc Mặc. Còn Vân Phong thì
phụ trách khuân vác hành lý của Tưởng Hàm.
***
“Chị …Chị nói cái gì? Chị có? Chuyện này từ khi nào
vậy?”
“Hừ! Nói nhỏ chút, chị cảnh cáo em, không thể nói ra.”
“Vì sao?”
“Dù sao cũng không thể. Bây giờ không thể để cho Sở
Khinh Dương biết.”
Mặc Mặc trừng to mắt “Không lẽ có con rồi chị còn muốn
ly hôn?”
“Không phải.”
“Vậy là tốt rồi. Vậy.. chị tính toán khi nào thìn nói
cho anh ta biết?”
Tưởng Hàm buồn rầu “Vậy phải để xem biểu hiện của hắn,
khi nào thì tới tìm chị.”
Mặc Mặc trộm nở nụ cười, Tưởng Hàm lại vì tình yêu mà
phiền não sao?!
Mấy tháng sau, Vân Ức Mặc ra đời.
Tên này Vân Phong suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Vân, là họ của anh.
Ức, đại biểu cho ký ức sâu đậm, tình yêu sâu đậm.
Mặc, là đồng âm với Mặc Mặc.
***
Đó là một đứa bé trai da thịt trắng nõn, đôi mắt vừa
to vừa tròn, bộ dạng vô cùng đáng yêu, nó có phần sợ người lạ, ánh mắt tròn vo
tràn ngập tò mò, trốn trong lòng mẹ trộm nhìn thế giớ xa lạ này.
Mặc Mặc ôm đứa bé mềm mại, khoé miệng luôn giữ nụ cười
ôn nhu.
Vân Phong cũng muốn ôm nó, nhưng anh chỉ cần hơi đến
gần, đứa bé liền lộ ra vẻ mặt muốn khóc, hại anh chỉ có thể kích động nhìn vào
nó đầy ham muốn.
Vân Phong cuối cùng không thể không ôn nhu tự giới
thiệu mình với nó “ Là ba ba.. Ngoan, đừng sợ nha … Để cho ba ôm một chút được
không?”
Ngữ điệu của Vân Phong rất ôn hoà, đứa bé dường như
cũng bị cuốn hút, Vân Phong được như ý nguyện ôm tiểu bảo bối của anh và Mặc
Mặc.
Vân Phong nhìn Mặc Mặc “Mặc Mặc, con hình như đặc biệt
thích bám em.”
“Đương nhiên a, em là ẹm, sao nào, anh ghen tị à?”
“Anh không phải ghen tị điều này, là anh sợ nó cướp em
đi.”
Mặc Mặc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ
anh lại vậy mà ghen.
“Phong, anh có cmả thấy tên của cục cưng có phần rất
khoa trương không?”
“Sao vậy? Em không thích?”
“Không phải, chỉ là có điểm quá rõ ràng …”
Vân Phong không cho là đúng “Rõ ràng chút mới tốt, sau
này chỉ cần kêu tên nó, là có thể biết tâm ý của anh đối với em.”
Má Mặc Mặc hơi đỏ, trong lòng lại tràn ngập cảm động
***
“Mặc Mặc, hôm nay anh đã nói yêu em chưa?”
“Một giờ trước.”
“Anh không ngại nói lại lần nữa đâu, anh yêu em.” Đáy
mắt anh đầy dục vọng.
“Em cũng yêu anh” Kéo đầu của anh xuống, Mặc Mặc hôn
lên một mặt tình yêu của anh.
Ngọt ngào nhu tình tiếp tục, hạnh phúc lan tràn cuồn
cuộn không dứt, đây là hình ảnh của một gia đình mỹ mãn, cuộc đời theo đuổi
không phải chỉ là điều tốt đẹp này sao?
Bình bình đạm đạm mới là thật, bình an mới là phúc.
Hạnh phúc ngập đẩy căn phòng, ôm lên người mình yêu
thương nhất, nhân sính cũng chính là như thế thôi…
Tưởng Mặc dựa vào bả vai Vân Phong, hình ảnh một nhà
ba người là hài hoà như thế…
Ba năm sau.
Vân Ức Mặc trốn ở trong bụi rosemary (cây hương thảo)
thân hình nhỏ bé bị đám cây xanh che mất.
Vân Ức Mặc rất thích tường cây thấp này, là nơi trốn
tìm tốt nhất, nhưng mà ngày hôm nay cậu không có hứng chơi đùa, cậu nhíu chặt
mày, khuôn mặt nho nhỏ mang theo vẻ bối rối.
Cậu thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị người khác
phát hiện.
Nhưng mà – thình lình phía sau truyền đến tiếng nói
trầ thấp, cậu sợ tới mức ngã ngồi ở trên cỏ.