
h
sáng máu, cổ tay áo thậm chí còn hơi ướt, vẻ đồng cảm trong mắt rõ hơn, loại
ánh mắt này rất tự nhiên, rất thuần khiết.
Vân Phong chán nản nhìn về phía cô giải thích “Thật
xin lỗi, tiểu thư, tôi không phải cố ý, có làm cô sợ không?”
Tưởng Mặc không nói gì, chỉ lắc đầu.
Vân Phong thấy thái độ cô lạnh lùng như vậy, cảm thấy
lầm biểu diễn này của mình hình như chưa thu được kết quả, vì thế ra sức diễn
xuất hơn.
Ngữ khí của anh có vẻ rất khẩn trương, “Tiểu thư, à..
Xin hỏi, cô có thể nói cho tôi biết nên làm thế nào để dọn sạch mấy mảnh vỡ này
không?” Vân Phong quay đầu nhìn chung quanh, tiếp đó bộ dạng rất là khó xử. “Nơi này hình như không có dụng cụ gì?”
Tưởng Mặc nghe thấy lời của ảnh thì rất bất ngờ, dụng
cụ? Cô làm sao biết? Cô là tiểu thư Tưởng Gia áo cơm không lo chưa từng đụng
chạm qua thứ gì.
Tưởng Mặc thấy sự bối rối trong mắt anh, dường như có
cảm giác quen thuộc, là loại cảm giác bất an quen thuộc, đó cũng là cảm giác cô
thường có, không được tự nhiên, trong nội tâm dâng lên một cảm giác đồng bệnh
tương liên.
Anh ta cũng không thích hợp ở nơi này – đây là đánh
giá Tưởng Mặc cho anh.
Cô lặng lẽ mở miệng, “Anh không cần tự dọn, có phục vụ
đi qua sẽ tự động dọn sạch.”
“À… Thật sao? Cám ơn cô.”
“Không cần khách khí, anh không cần quá khẩn trương …
Áo của anh, không có việc gì chứ?”
Vân Phong xấu hổ giơ tay lên, nhìn về phía cổ tay áo,
bị Champagne vẩy vào “Không xong rồi, đây là bộ âu phục sáng màu duy nhất của
tôi.”
Sau khi anh nói xong, nhìn thấy rõ ánh mắt của Tưởng
Mặc ngay lập tức trừng lớn, a, đúng là,
thiên kim danh môn làm sao lại nghĩ đến loại keo kiệt như vậy?
Tưởng Mặc ngơ ngác nhìn anh, mãi cho đến khi phục vụ
đi qua, cô mới giật mình nhớ ra, vẫy tay gọi.
Phục vụ ở đây đều biết cô là tiểu thư Tưởng Gia,
“Tưởng tiểu thư, xin hỏi có gì dặn dò?”
“À, vừa rôi tôi không cẩn thận đánh vỡ ly này, phiền
cô dọn sạch hộ.”
Vân Phong và Tưởng Mặc đều có thể nhìn ra nét giật
mình trong mắt phục vụ, tiểu thư Tưởng Gia sao có thể thiếu chừng mực như vậy?
Tưởng Mặc mỉm cười, sắc mặt ửng đỏ.
Vân Phong nhìn thấy nụ cười khẽ của Tưởng Mặc, tim đập
không khỏi nhanh hơn.
Lý trí lập tức nói cho anh biết, không nên quên, đây
chỉ là diễn trò, không cần nhập vai quá sâu, cô cũng không có dung nhan nghiêng
nước nghiêng thành, chỉ là công cụ của mình mà thôi.
Tưởng Mặc rất thoải mái giúp anh giải quyết xấu hổ,
Vân Phong làm bộ như rất cảm kích.
“Tiểu thư, cám ơn cô.”
Tưởng Mặc vẫn lắc đầu, mỉm cười, “Không sao, chỉ là
chuyện nhỏ.”
Vân Phong cảm thấy nụ cười của cô thật chói mắt, vì
sao cô có thể cười thuần khiết như vậy, nụ cười kia sao lại sạch sẽ vậy.
Cô là người con gái ít được cưng chiều nhất Tưởng Gia,
anh nhìn ra được sự tự ti của anh, ánh mắt của cô là một ánh mắt đơn thuần như
vậy? Vì sao cô còn có thể cười đến mê người như vậy?
Vân Phong hoàn toàn không tự chủ được rơi vào đáy mắt
trong suốt của cô.
Mê người?
Đột nhiên, Vân Phong cảm thấy mình dành cho cô rất
nhiều sự mấy lý trí, trong lòng nghiêm khắc trách móc mình nặng nề, anh không
thể nào quên mục đích của mình, anh phải tiếp tục “kế hoạch dụ dỗ” của anh.
Vân Phong cố hết sức xây dựng hình tượng ngốc nghếch,
khẩn trương và bất an, không thể nghi nhờ là đã để lại cho Tưởng Mặc một ấn
tượng sâu sắc.
Bởi vì ở trong này, có rất nhiều công tử danh môn, rất
nhiều thân sĩ phong độ, đối với Tưởng Mặc được sinh ra trong Tưởng Gia mà nói,
đã quá quen thuộc.
Cho nên, Vân Phong chắc chắn, chỉ có kích động, chưa
gặp qua cảnh đời giống như anh, mới có thể khiến cho cô liếc mắt nhìn một cái.
Mà, mục đích của anh đã đạt được.
Họ chuyện trò đơn giản.
Vân Phong phát hiện giọng nói của cô rất êm tai, nhẹ nhàng, tinh tế lại ôn nhu.
Anh giải thích về sự ngượng ngùng của chính mình, “Khụ,
để cô che cười rồi, tôi thật sự không quen thuộc với hoàn cảnh này, chỉ sợ cô
chê cười, thực sự tôi rất căng thẳng.”
“Căng thẳng? Anh … Là
lần đầu tiên tham gia loại tiệc rượu này sao?” Tưởng Mặc cẩn thận đoán.
“Đúng, là tổng giám đốc của chứng khoán Giang Nam để
tôi thay ông tới, ông ấy là ông chủ của tôi, tạm thời có việc bảo tôi tới, tôi
không có chuẩn bị gì, cho nên rất căng thẳng.”
“Chứng khoán Giang Nam? Anh đang làm việc ở đó, áp lực
rất lớn đi?”
Tưởng Mặc tuy không giống chị gái Tưởng Hàm tung hoành
thương trường, nhưng là nhân vật nổi tiếng gia đình quyền quý, và một công ty
nổi tiếng, cô vẫn hiểu biết một ít, cho nên cô
biết Chứng khoán Giang Nam rất có địa vị.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không thích hợp lắm với
bầu không khí cạnh tranh khốc liệt ở đó, tôi chỉ muốn làm tốt chuyện thuộc bổn
phận của mình thôi.”
Vân Phong cố ý nói mình không tranh sự đời, không có
dã tâm gì.
Sau đó, anh không thầm thăm dò chuyện của cô, đương
nhiên cũng là giả dối.
“Còn cô? Tôi nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là thư ký, đúng
không?” Vân Phong làm bộ như hoàn toàn không biết gì về cô, thậm chí cả tên
cũng không tìm hiểu, bởi vì như vậy có vẻ rất đường đột.
Tưởng Mặc trong lòng cả kinh, cô giống thư ký sao?