
này đã thay đổi cuộc đời cô, bởi vì
ngày đó, cô gặp được Vân Phong.
Biệt thự hai tầng lấy thang lầu làm không gian đi lại,
sau tình huống Tưởng Mặc nhất định phải ra mặt thì chỉ có một mình đi lại trên lầu. Cũng giống như trước đây.
Từng tiếng piano duyên dáng đệm theo từng bước chân
lên thang lầu, cô bị từng chuỗi rèm thuỷ tinh rủ xuống hấp dẫn ánh mắt.
Tấm rèm thuỷ tinh mờ ảo như dãy ngân hà, ở bậc thang lầu chạm nổi hoa sen đá làm tôn lên từng
bước đi, tạo cho người ta một
cảm giác thanh lịch thoải mái.
Khách khứa đang tụ tập, nói vậy chỉ có một mình
cô mới nhàm chán như vậy đi, khoé miệng Tưởng Mặc vẽ ra một nụ cười khổ.
Mắt cô nhìn lên từng viên thuỷ tinh trên rèm che, cảm
giác nó như là từng giọt mưa.
Vào thời khắc giọt mưa rơi xuống kia, ở sâu trong tâm
hồn cô cũng ngưng đọng, vì chớp mắt này
mà hoá thành vĩnh hằng …
Mưa, cứ như vậy rả rích rơi xuống dưới, nhưng nó không
làm ẩm ướt vạt áo của bất kỳ ai, chỉ là những quầng sáng thanh thấu trên thuỷ
tinh, lặng yên khảm vào tâm tư.
Tưởng Mặc không chú ý tới giờ phút này ở trong một góc
nhỏ dưới lầu, luôn có hai người đang chăm chú nhìn cô.
Chính là cô.
Lần đầu tiên Vân Phong thấy cô, đã nhận định cô.
Bạc môi thổ lộ “Tôi muốn cô ấy.”
Khí thế rất đủ, cũng rất kiên định, có quyết tâm nhất định phải được.
Người bạn tốt Sở Khinh Dương bên cạnh Vân Phong nhan
mày lại. Tỏ vẻ không đồng ý.
“Cậu biết thân phận của cô ấykhông?”
“Con gái Tưởng Gia, vậy là đủ.”
Sở Khinh Dương rất hiểu người bạn cố chấp này của anh,
biết mình nhiều lời vô ích.
Nhưng, Vân Phong là bạn của anh, anh vẫn nên cố gắng
khuyên can.
“Vân Phong, dáng vẻ cô ấy không giống như là con gái
Tưởng Gia.”
Đánh
giá một cách khách quan, thì đúng là vậy.
Tưởng Gia, nói thật là khiến hầu hết mọi người ghen
tị, tung hoành trong giới trính trị, quét phạt thương trường.
Mà người Tưởng Gia cũng gần như không thể xoi xét. Thế
hệ trước vứt sang một bên không nói, chỉ riêng Tưởng Ngạn Chiêu cũng đủ để toàn
trường khiếp sợ ; Tưởng Gia còn có một con gái trong nhà, chính là Tưởng Hàm,
ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, ở trên người cô hoàn toàn không
thể áp dụng.
Còn Tưởng Mặc cô
gái đáng thương này, không có đầu óc thông minh lanh lợi của anh trai, không có
dáng vẻ xinh đẹp của chị, rất ảm đạm, quá nhợt nhạt.
Tưởng Mặc, không tính là xinh đẹp.
Ngũ quan rất bình thường, có lẽ cô sinh ra ở trong một
gia đình bình thường, nhiều nhất cũng được coi là con gái rượu, nhưng cô lại
sinh ra ở Tưởng Gia, chỉ có thể đem một mặt không xuất sắc của cô so sánh rõ
ràng hơn.
Cô rất cao rất gầy, có cảm giác mơ hồ không nắm bắt
được, nhưng Vân Phong lại có lòng tin có thể nắm chặt cô.
Khoé miệng Vân Phong khẽ nhếch lên, “Cô ta trước giờ
không có ai biết đến, thế nhưng sẽ rất nhanh dấy lên một trận sóng lớn.”
Sở Khinh Dương chuyên chú nhìn anh vài giây, vẫy tay
về phía người phục vụ muốn hai ly champagne.
“Chúc cậu thành
công.”
Vân Phong cầm lấy một ly trong đó, một ngụm đẳng cấp,
vị tuyệt hảo này làm anh nhịn không được tán thưởng, không hổ là tiệc của nhân
vật nổi tiếng, một chi tiết nhỏ cũng không thể qua loa.
“Sẽ … Nhưng không phải hôm nay.”
Tâm tư Vân Phong thâm trầm, làm cho người ta sợ hãi.
Anh quá thông minh, rất hiệu quả và có ích, rất biết nắm bắt lòng người, mà
xuất thân thấp kém để cho anh nhìn thấy hết muôn mặt thế gian, càng hiểu rõ cái
gì cần tấn công, cái gì cần lấy lui làm tiến, khi nào nên co rút tự nhiên.
Vì thế, anh cầm champagne, kiên định đi từng bước về
hướng Tưởng Mặc, đi vào nhân sinh của cô.
Bước lên thang lầu, Vân Phong đã thu hồi ánh mắt thâm
trầm ban nãy, đội lên lớp mặt nạ độc nhất vô nhị ở đây, đó chính là xúc động,
khẩn trương, bất an.
Lớp mặt nạ không thích hợp với nơi này.
Vân Phong lặng lẽ tiếp cận cô, trong lòng mang theo
cảm xúc cướp đoạt mãnh liệt, giống như một con báo săn mồi đang từng bước tới
gần con mồi của mình, nhưng biểu hiện ra ngoài của anh đều hoàn toàn là tỉnh
bơ.
Anh bây giờ là một tên ngốc với cái tâm tư đơn thuần,
diễn cái thân phận chân thật của anh, chỉ là một trợ lý nhỏ, ông chủ tạm thời
có việc mới ohái anh tham dự.
Hoàn cảnh như vậy không thích hợp với anh, điều này
lại một lần nữa làm anh nhớ lại bóng ma quá khứ ở trong lòng anh.
Không, Vân Phong lắc đầu, ném đi suy nghĩ miên man của
mình.
Vân Phong hít thở thật sâu, nội tâm bình tĩnh, nhìn
chén rượu sang quý trong tay. Tay, nhẹ nhàng buông lỏng.
Mảnh vỡ rơi xuống đất vang lên tiếng trong trẻo.
Theo đó là tiếng anh chán nản kêu lên “Không xong …”
Bả vai Tưởng Mặc run lên hạ xuống, bị tách khỏi suy
nghĩ đang đắm chìm trong hạt thuỷ tinh, cô ngạc nhiên quay đầu lại.
Là ai không cẩn thận như vậy, phạm sai lầm ở nơi như thế này?
Tưởng Mặc rất rõ nơi này không cho phép một sai lầm
gì, trên mặt ngay lập tức tràn ngập vẻ đồng tình.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vân Phong có vẻ càng ngốc
hơn, không biết nên thu dọn tàn cuộc như thế nào, xấu hổ đứng tại chỗ.
Tưởng Mặc chú ý tới sự xấu hổ của anh, âu phục an