Insane
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211175

Bình chọn: 9.00/10/1117 lượt.

nh sẽ đối xử tuyệt tình với ai. Đời người hết sức ngắn ngủi, tôi sẽ không vì thù hận luẩn quẩn trong lòng mà giày vò bản thân."

"Phải không? Lý lẽ biện luận đường đường chính chính của em suýt chút nữa

ngay cả tôi cũng tin. Đã như vậy, đây là cái gì, hở?" Anh cười nhẹ bên

tai cô, bàn tay khác chậm rãi xòe ra trước mắt cô...

Một chiếc

bông ngọc trai đen ngọt ngào sáng lấp lánh dưới ánh đèn xe, bày ra trong lòng bàn tay anh nhưng lại đau đớn như kim châm vào mắt Tô Nhiễm.

Cô đờ người, theo bản năng sờ lên vành tai mình, không biết từ khi nào chỉ còn lại một chiếc đơn độc.

Bốn năm trước, khi ký vào thỏa thuận ly hôn, cô ra đi với bàn tay trắng.

Cái gì cô cũng không lấy, nhưng chỉ mang đôi bông ngọc trai đen này theo mình. Suốt bốn năm qua, bất tri bất giác cô vẫn luôn mang nó bên cạnh.

Còn tại sao cô lại thích đôi bông này như vậy, cô cũng không muốn mải

miết đuổi theo tâm tư của mình. Có lẽ, mang nó theo để nhắc nhở bản

thân, tình yêu là tai họa, đừng nên chạm vào, cũng đừng nên suy nghĩ đến nó.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là tôi tặng cho em." Giọng anh vang lên từ đằng sau, hệt như âm thanh của ma quỷ.

Tô Nhiễm nhíu mày, đưa tay muốn giật lại...

Anh thu tay về, cười, "Muốn lấy? Đêm nay đến phòng làm việc của tôi mà

lấy." Anh nhấn mạnh lời nói, từng chữ từng chữ như những viên ngọc rơi

vào tai cô, "Bây giờ là một giờ sáng. Em còn thời gian cả ngày để chuẩn

bị. Địa chỉ liên lạc của tôi có trên danh thiếp. Đêm nay, tôi chờ em."

"Tôi sẽ không đi." Tô Nhiễm chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng lạnh.

Lệ Minh Vũ nở nụ cười, "Tô Nhiễm, sớm hay muộn gì em cũng phải cùng tôi ăn bữa khuya này."

Tô Nhiễm nghiến chặt răng, rất lâu sau, cô lạnh lùng buông lời, "Anh đúng

là đồ điên!" Nói xong, cô lập tức xuống xe, cố sức đóng cửa xe thật

mạnh.

Lệ Minh Vũ không đuổi theo xuống, chỉ nhìn bóng lưng cô

qua kiếng càng lúc càng xa. Nụ cười trên môi anh dần biến mất. Đôi mắt

sâu thẳm càng thêm tĩnh lặng, âm u như bóng đêm, khiến người khác ngạt

thở đến chết...

Nhìn Tô Nhiễm được cảnh sát đón đi, anh mới đạp chân ga, xe lướt như hỏa tiễn xuyên qua màn đêm.

Hằng ngày, mặt trời đều mọc.

Ánh nắng rạng rỡ ngâm mình trong

bầu trời xanh thẳm, những gợn mây trắng bồng bềnh như nhúm bông xé

nhuyễn tô vẻ cho nền trời rộng lớn. Mọi thứ vẫn tươi đẹp như thường

ngày.

Tô nhiễm uể oải ngồi trên bồn hoa. Cô mặc áo thun trắng

đơn giản cùng quần jean thoải mái, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu

xanh bộ đội, còn tai thì đang đeo một tai nghe thật to. Phía sau cô

chính là nhà thờ Đức Bà Paris. Lúc này, du khách tham quan không nhiều.

Trên quảng trường, từng đàn bồ câu lớn đang bay lượn, con thì đáp xuống

kiếm ăn, con thì ríu rít gọi nhau.

Cô thoải mái ngẩng đầu, ánh

nắng hôn lên vầng trán cô, gò má trắng mịn tắm mình trong ánh sáng rực

rỡ, thuần khiết như gương mặt của em bé sơ sinh. Cô nhắm đôi mắt, hàng

mi dài cũng khẽ đung đưa theo âm nhạc trong tai nghe, bình thản như một

đứa trẻ.

Ở phía khác của nhà thờ Đức Bà Paris, một người đàn ông dừng chân đứng lại, ánh nắng bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh ta.

Bồ câu từ bên cạnh anh ta bay đi, anh ta nhìn Tô Nhiễm, thần sắc tràn

ngập dịu dàng, nụ cười loáng thoáng hiện lên nơi ánh mắt, anh ta giơ máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự rồi chụp dáng vẻ đang đắm mình trong ánh

sáng mặt trời của cô.

Sau khi chụp xong vài tấm hình, anh ta

cười, khóe mắt lại lơ đãng ngắm nhìn một bên khác rồi thoáng sửng sốt,

bỏ ngay ý định muốn tiến lên trước.

Trên bồn hoa, Tô Nhiễm vẫn

đang lười biếng nghe nhạc, nghe đến hăng say vui vẻ, một bàn tay to tháo tai nghe của cô xuống. Cô ngây người, ngẩng đầu, "Diệp Lỗi?"

Là Tiêu Diệp Lỗi. Kể từ sau khi ly hôn, cô cũng không gặp anh. Vậy mà

thoáng chốc đã bốn năm trôi qua, không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện

trước mặt cô.

Thời gian như một lưỡi dao, bốn năm thời gian khắc họa đôi má anh càng thêm góc cạnh. Anh với dáng vẻ trẻ con từng có đã

không còn, nếp nhăn khi cười cũng lộ ra sự trưởng thành và xốc vác.

Cuộc gặp này im hơi lặng tiếng, tự nhiên như hoa nở rồi tàn, tự nhiên cứ như hai người mỗi ngày đều gặp nhau như vậy.

"Có khỏe không?" Tiêu Diệp Lỗi đứng dưới ánh mặt trời, nhưng sự ngổ ngược trời sinh trong nụ cười vẫn không thay đổi.

Cảm giác thân thiết lâu ngày không gặp rung động nổi lòng Tô Nhiễm. Cô đứng dậy, xúc động tiến lên ôm anh, "Diệp Lỗi, sao lại là cậu? Sao cậu lại

tới Paris?" Cô ngẩng đầu, niềm vui dâng trào trong ánh mắt, "Mẹ và chú

Tiêu khỏe không? Còn cậu nữa, nhìn cậu xem, vóc dáng lại cao lên rất

nhiều."

Tiêu Diệp Lỗi cao hơn cô rất nhiều. Ở cùng một chỗ với anh, cô càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.

Anh nhìn cô, ánh mắt cũng tràn trề ý cười, nhưng không buông cô ra, mà trái lại càng ôm cô thật chặt vào lòng.

Tô Nhiễm khẽ cười, lúc đầu cô không cảm thấy gì, nhưng sau đó thấy anh

không có ý buông cô ra, Tô Nhiễm cảm giác có gì đó không đúng. Cánh tay

anh mạnh mẽ như một người đàn ông trưởng thành, hình như đã không còn

giống bốn năm trước chịu không nổi một đòn n