
giá thuỷ tinh. Từ tướng mạo có thể thấy anh ta là con lai. Kỳ lạ thay Vưu Kim nhìn mãi cũng không biết anh ta là ai trong sở cảnh sát.
Sao anh ta lại vào đây, rồi dám đuổi hết đồng nghiệp trong phòng giám chứng ra ngoài hành lang?
Người đàn ông thấy Vưu Kim thoạt sửng sốt. Thấy Lệ Minh Vũ theo sau Vưu Kim, anh ta khẽ cười, "Tôi là người ngoài? Vậy anh ta là ai?"
Lệ Minh Vũ đằng hắng vẻ như đang nín cười.
Sắc mặt Vưu Kim hết sức khó coi, đôi lông mày của anh ta nhíu chặt, "Anh là ai? Ai cho anh tuỳ tiện vào phòng giám chứng?"
"Anh không nhắc tôi cũng quên." Người đàn ông nhìn quanh một vòng, cất giọng hời hợt, "Điều kiện ở phòng giám chứng khá tốt, máy móc thiết bị coi như hiện đại, nhưng cảnh sát Vưu à, mấy việc như giám chứng không chỉ dựa vào máy móc tối tân, mà còn phải dựa vào đây." Anh ta cười cười, chỉ vào đầu mình.
Vưu Kim sửng người, mắt loé vẻ đề phòng. Người đàn ông này biết thân phận của anh!
"Được rồi, giới thiệu với cảnh sát Vưu một chút đi. Dù gì anh cũng không phải người nơi này, muốn bị bắt à?" Lệ Minh Vũ đứng đằng sau giải vây, như thể đã quen biết anh ta từ lâu.
Vưu Kim đưa mắt nhìn họ, "Hai người quen nhau?"
Người đàn ông cười tháo găng tay ra, anh ta cởi áo khoác để sang bên. Vưu Kim nhìn thấy tên trên áo blouse trắng, anh ta nổi điên, "Anh dám mặc áo blouse trắng của người khác, anh..."
"Chào cảnh sát Vưu." Người đàn ông chìa tay với anh ta.
Vưu Kim thẩn thờ, vô thức bắt tay anh ta.
"Hoàng Phủ Ngạn Thương, chuyên viên giám chứng cao cấp quốc tế. Cấp trên của anh mời tôi đến đây." Người đàn ông mỉm cười, giới thiệu đơn giản.
Vưu Kim mở to mắt nhìn, "Anh, anh là Hoàng Phủ Ngạn Thương?"Anh ta thường nghe thấy tên Hoàng Phủ Ngạn Thương. Người trong phòng giám chứng chắc hẳn càng rõ ràng hơn.
Hoàng Phủ Ngạn Thương là một người chuyên tiếp xúc với người chết. Không phải anh ta có khả năng kỳ dị, mà là anh ta giúp đỡ tìm tòi manh mối để điều tra vụ án dễ dàng hơn. Anh ta cho rằng người chết cũng có thể nói. Vưu Kim không ngờ anh ta lại trẻ đến vậy!
Hoàng Phủ Ngạn Thương bất bình nhìn Vưu Kim, "Ở đây còn ai tên Hoàng Phủ Ngạn Thương khác ư?" Anh ta lại nhìn Lệ Minh Vũ, "Anh phải nhớ lần này anh nợ tôi."
"Tất nhiên." Lệ Minh Vũ
đáp thản nhiên.
"Hai người..." Vưu Kim ngớ người, nhưng may mắn là anh ta còn sót lại một chút lý trí, "Cấp trên mà anh nói là sự sắp xếp của Lệ Minh Vũ?"
"Coi như chưa ngốc lắm." Hoàng Phủ Ngạn Thương tươi cười.
Vưu Kim nổi cáu, lại nghe Lệ Minh Vũ nói, "Kết quả sao rồi?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương gắp một ống thuỷ tinh, anh ta vừa coi chất bên trong biến đổi vừa nói, "Bộ trưởng Lệ, sau này kêu tôi giúp đỡ thì phải tìm việc khó một chút. Anh biết vé máy bay bây giờ đắt lắm không?"
"Cảnh sát Vưu sẽ trả tiền cho anh." Lệ Minh Vũ cười cười vỗ vai Vưu Kim.
"Rốt cuộc là sao?" Vưu Kim mất hết kiên nhẫn, anh ta gào lên.
Hoàng Phủ Ngạn Thương ráy tai, anh ta cau mày, "Anh thích hét lắm hả?"
Lệ Minh Vũ nói, "Hay là anh nói anh ta biết manh mối vừa phát hiện được đi."
Hoàng Phủ Ngạn Thương mỉm cười, đợi chất trong ống nghiệm hoàn toàn đổi màu, mắt anh ta sáng lên, quay đầu nhìn Vưu Kim, "Cánh sát Vưu hỏi anh một câu. Vết thương dẫn đến cái chết của Đinh Minh Khải ở đâu?"
Vưu Kim khựng người, "Một vật nặng đập vào đầu."
"Nhưng tôi thấy không phải vậy." Hoàng Phủ Ngạn Thương thong dong đáp lời, "Vết thương trí mạng của anh ta là nằm ở gan. Nói cách khác anh ta bị trúng độc, trước khi bị người khác đánh lén anh ta đã hấp hối sắp chết."
Vưu Kim thất kinh, "Anh nói sao?"
Đáp án của Hoàng Phủ Ngạn Thương khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, ngoại trừ Lệ Minh Vũ. Anh duy trì dáng vẻ trầm tĩnh, tựa hồ đã hoài nghi chuyện này từ lâu. Hoàng Phủ Ngạn Thương vừa nói hết, anh liền hỏi, "Đã có bằng chứng chính xác?"
Hoàng Phủ Ngạn Thương cười với Lệ Minh Vũ, anh ta cất giọng hớn hở, "Tôi rất hiếu kỳ, có chuyện gì khiến khuôn mặt vô cảm của anh biến hoá được không?" Anh ta và Lệ Minh Vũ không phải bạn chí cốt, nhưng do liên hệ công việc, hai người cũng thường xuyên qua lại. Anh ta cảm thấy Lệ Minh Vũ là người không biết biểu đạt cảm xúc. Lệ Minh Vũ lúc nào cũng bàng quan như không có gì xảy ra. Biết Lệ Minh Vũ bao lâu nay, Hoàng Phủ Ngạn Thương chưa từng thấy dáng vẻ vui mừng hay giận dữ của anh.
Lệ Minh Vũ không rảnh quan tâm đến thắc mắc của anh ta, anh khoanh tay trước ngực, "Anh định đổi nghề cũng không cần lấy tôi làm ví dụ. Con người tôi không hợp với bác sĩ tâm lý."
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy anh mỉa mai, anh ta cười cười, "Tôi cũng nghĩ không bác sĩ tâm lý nào muốn tiếp xúc với kiểu bệnh nhân như anh."
Tiểu Tức đứng cạnh không khống chế được cảm xúc bản thân. Người đàn ông này đã trách mắng anh ta té tát, dĩ nhiên cậu ta không chịu thua. Cậu ta nghĩ dù gì mình cũng từng là sinh viên tài năng, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, cứ cho Hoàng Phủ Ngạn Thương nổi tiếng, cậu ta cũng không nuốt nổi cục tức này. Tiểu Tức gây hấn, "Nghe nói anh Hoàng Phủ chuyên khám nghiệm tử thi, nhưng giờ anh lại dựa vào ống nghiệm bình thường để kết luận, phải chăng quá