
của anh.
Lời nói của anh thâm trầm và đầy ngụ ý khó đoán, như thể xem thấu nội tâm của bà, biết bà sợ hãi căn biệt thự này.
Bà nhíu mày, "Tôi lo chuyện gì?"
Ánh mắt anh càng âm u, khóe miệng nhếch lên thờ ơ, cất giọng thản nhiên như không. "Tô Nhiễm ở đây, cháu sẽ chăm sóc cẩn thận cô ấy , vì vậy bác không cần lo lắng. "
Hóa ra ý anh là vậy.
Tô Ánh Vân thở dài, cố che đậy suy nghĩ của bản thân, bà nhìn anh không định để mình vào trong, bèn nói kiên quyết, "Ít nhất cậu cũng phải để tôi biết tình trạng của Tiểu Nhiễm, nó là con tôi!"
Lệ Minh Vũ im lìm, sau đó anh bất ngờ nghiêng người.
Trước khi bà bước vô nhà, bà bất giác lia mắt qua hoa ngọc lan trắng rơi trên sân, rồi vội vàng dời tầm nhìn , đóng ngay cửa phòng.
Vẻ mặt bà không lọt khỏi tầm mắt Lệ Minh Vũ, anh sa sầm, môi mím thành đường thẳng.
Trong phòng khách, Tô Nhiễm ngồi trầm tư trên ghế sô pha. Theo lẽ thường, khi Lệ Minh Vũ đứng nói chuyện với Tô Ánh Vân ở ngoài cửa hẳn là cô phải nghe thấy, nhưng cô chỉ bất động như khúc gỗ, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Tiểu Nhiễm … " Tô Ánh Vân bước vội về phía Tô Nhiễm, bà ngồi cạnh cô, phủ tay lên mặt cô, cất giọng yêu thương, "Mẹ đến thăm con, con khỏe hơn chưa?"
Lệ Minh Vũ đứng ở một bên, người giúp việc thấy có khách, vội vã dọn trà nước bánh trái, rồi thức thời lui xuống bếp
Tô Nhiễm im thin thít, tựa hồ cô không hay biết Tô Ánh Vân đã đến.
"Tiểu Nhiễm?" Tô Ánh Vân thấy mình kêu mấy tiếng mà Tô Nhiễm không có phản ứng , tức giận quay đầu nhìn lệ Minh Vũ …
"Tại sao Tiểu Nhiễm lại như vậy? "
Lệ Minh Vũ không trả lời, anh nói: "Bác thăm xong chưa? Nếu xong rồi, mời bác về, Tô Nhiễm cần nghỉ ngơi. "
Tô Ánh Vân điên tiết , bà đứng bật dậy, nhìn Lệ Minh Vũ chằm chặp,, "Thái độ của cậu là sao? Tại sao Tiểu Nhiễm lại trở nên như vậy? Ngày hôm nay dù cậu có lý do chính đáng, tôi cũng phải dẫn con tôi đi!" Bà kéo Tô Nhiễm đi ra ngoài.
Lệ Minh Vũ chắn trước mặt hai người, anh dừng mắt trên mặt Tô Nhiễm, rồi nổi đóa nhìn Tô Ánh Vân, "Tô Nhiễm muốn ở lại."
"Nhảm nhí!" Tô Ánh Vân bất mãn, "Tình trạng Tô Nhiễm thế này? Tại sao cậu không dẫn nó đến bác sĩ? " Bà lo lắng không yên. Dáng vẻ Tô Nhiễm lúc này khiến bà nhớ tới bốn năm trước.
Lệ Minh Vũ cố ý đứng yên, gương mặt anh vô cùng kiên quyết, "Cháu sẽ không để cô ấy gặp chuyện không may."
"Nhưng bây giờ nó đã có chuyện, còn cậu … "
"Mẹ … " Tô Nhiễm trầm mặc từ nãy đến giờ đột nhiên chen ngang Tô Ánh Vân, đôi mắt cô vẫn mơ màng.
Lệ Minh Vũ và Tô Ánh Vân ngớ người, nhất là Tô Ánh Vân, bà vội quay đầu nhìn Tô Nhiễm …
"Tiểu Nhiễm, con nhận ra mẹ?"
Mắt Tô Nhiễm dần trở trong veo đối diện với Tô Ánh Vân, tuy gương mặt cô không chút biểu cảm nhưng ít nhất cô có thể biểu đạt mình muốn nói, "Mẹ, con cám ơn mẹ đã đến thăm con. Nhưng con ở đây rất tốt."
"Tiểu Nhiễm … " Tô Ánh Vân nhìn cô xót xa, "Vừa nãy con dọa mẹ sợ lắm, con biết không? Mẹ cứ tưởng … " Nói đoạn, bà đột nhiên nín thinh, song lòng bà nhẹ nhõm hẳn.
Ít ra thì điều bà lo sợ đã không xảy ra. Bốn năm trước, ngày nào tinh thần của Tô Nhiễm cũng hoảng hốt, sau đó cô còn tự làm hại bản thân, bà hết cách nên mới đưa cô đến bệnh viện Thanh Sơn. Khi đó, cô mơ mơ màng màng không nghe bất kỳ ai nói mà cũng chẳng nhận ra bà.
Vừa rồi cô ngơ ngơ ngác ngác, bà suýt tưởng cô lại bệnh giống bốn năm trước.
Có điều một tiếng gọi "mẹ" đã giúp bà yên lòng . Thấy cô có phản ứng , nỗi lo lắng kia cũng biến mất.
Tô Nhiễm nhìn Tô Ánh Vân, nói từ thiện, "Con không sao đâu."
"Theo mẹ về nhà, được không? " Tô Ánh Vân lo nơm nớp.
Đôi mắt Lệ Minh Vũ nhìn Tô Nhiễm bỗng trở nên căng thẳng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt sốt ruột của anh, cô ngoảnh đầu nhìn anh dịu dàng và chan chứa yêu thương. Ánh mắt như vậy khiến Lệ Minh Vũ như thấy Tô Nhiễm của bốn năm trước.
Cô xoay đầu nhìn Tô Ánh Vân, lắc đầu từ chối, "Con sẽ ở đây."
Lệ Minh Vũ vô thức thở phào nhẹ nhõm , nhưng Tô Ánh Vân giật nảy người …
"Ở đây làm gì?"
Bà sợ biệt thự này, bà nghẹt thở vì mùi hương ngoài sân, bà đau mắt vì cách trang trí quá sáng sủa. Bà ghét nơi này , càng không muốn Tô Nhiễm ở đây.
Tô Nhiễm nói tiếp. "Con ở đây tốt lắm, mẹ đừng lo cho con."
"Thế nhưng … "
"Nếu cô ấy thích ở đây, cháu nghĩ bác nên tôn trọng quyết định của cô ấy. " Lệ Minh Vũ cố dằn xuống sự khó hiểu.
Thần sắc Tô Nhiễm nom khác thường ngày hoàn toàn.
Tô Ánh Vân thở dài thườn thượt. Dù bà không đành lòng nhưng Tô Nhiễm đã trưởng thành, bà không thể ép cô làm theo ý mình. Bà buộc phải thôi, gật đầu, thả tay Tô Nhiễm.
Trước khi ra về , bà nhìn thoáng qua Tô Nhiễm, Tô Nhiễm lại ôn hòa dõi theo bà.
Lệ Minh Vũ duy trì lễ phép lịch sự của một người chủ nhà, tiễn bà ra cửa.
Khi Tô Ánh Vân ra đến sân, bà dừng lại lướt nhìn quanh sân, rồi đảo mắt ngắm biệt thự , thấy Lệ Minh Vũ nhíu mày , bà cố tỏ tình bình thản , nói ra nghi ngờ trong lòng …
"Biệt … biệt thự này của cậu?"
Lệ Minh Vũ nhìn bà, giấu nhẹm ánh mắt hiểu thấu đáo, ra vẻ điềm nhiên, "Phải."
"Từ trước đến giờ cũng là của cậu?" Tô Ánh Vân kinh hãi.
Có lẽ phát hiện mình hơi lớn tiếng, Tô Ánh Vân hắng giọng, vẻ