
gụm: “Ân…Rượu ngon…”
“A!”, Mộc Lăng phi thân xuống đoạt lại, phát hiện chỉ còn non nửa bình, thương tiếc: “Rượu hoa điêu năm mươi năm a, tiểu quỷ chết tiệt.”, Mộc Lăng tàn bạo mắng.
“Hảo a.”, Tần Vọng Thiên trừng mắt nhìn Mộc Lăng: “Thì ra ngươi cố ý đổi bình, để không ai tranh rượu ngon với ngươi.”
Á… Mộc Lăng không nói gì, bị phát hiện rồi.
“Gà quay này khẳng định cũng không phải tầm thường!” Tần Vọng Thiên cầm lấy gà định cắn, Mộc Lăng níu chặt lại: “Không được ăn!”
Tần Vọng Thiên tranh lại: “Ta cứ ăn!”
“Đây là hoa kê chưng rượu, nhất định phải ăn cùng rượu hoa điêu!”, Mộc Lăng với tay nắm một bên đùi gà giật về.
Thế nhưng Tần Vọng Thiên bẻ xuống một bên đùi kia, cho vào miệng cắn một miếng: “Oa…ăn ngon”
Mộc Lăng thấy rượu chỉ còn non nửa, gà quay cũng không hơn phân nửa là mấy, tức giận đến giậm chân mắng chửi người: “Tần Vọng Thiên, ngươi là tên tiểu phôi đản!”
Thấy Mộc Lăng lửa giận bốc cao rồi, Tần Vọng Thiên chậc chậc lưỡi, đi vào trong phòng: “Ngươi thong thả ngắm trăng đi, ta vào nhà thưởng thức một bàn thức ăn lớn.”
“Ta cũng đi!”, Mộc Lăng cũng chạy ào đi, hai người vừa ăn vừa giành giật. Kỳ thực một bàn lớn, đừng nói hai người ăn, hai con heo ăn cũng đủ, nhưng hết lần này tới lần khác hai người chính là muốn thức ăn dưới đũa người kia. Vì vậy, Mộc Lăng một đại nhân, cùng Tần Vọng Thiên một bán đại nhân, vì một miếng thịt, hai miếng rau, đánh cho trời đất mù mịt.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên trong sân nhỏ luyện công, Mộc Lăng như cũ nằm trong phòng ôm chăn ngủ ngon.
Tần Vọng Thiên luyện một lúc thì thấy Nhạc Tại Đình thong thả đi vào trong viện, hắn thu chiêu, làm một lễ với Nhạc Tại Đình, thấp giọng nói: “Nhạc trại chủ.”
Nhạc Tại Đình gật dầu, quan sát Tần Vọng Thiên một chút, hỏi: “Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
Tần Vọng Thiên thấp giọng nói: “Tần Vọng Thiên.”
“Tần Vọng Thiên…tên rất hay.”, Nhạc Tại Đình lại nhìn hắn một chút, hỏi: “Ngươi và Lâm huynh là…”
Hiện tại trong lòng Tần Vọng Thiên đã nhớ kĩ câu nói của Mộc Lăng: “Muốn làm đại sự thì nhất định phải nhẫn nại”, bởi vậy trên mặt không phản ứng gì, dùng thanh âm trầm trầm trả lời: “Tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ta, ta phụ trách bảo hộ an toàn cho tiên sinh.”
“À”. Nhạc Tại Đình gật đầu nói: “Ngươi công phu không tệ, thuộc môn phái nào?”
“Ta không thuộc môn phái nào cả, chỉ là làm hộ vệ cho người khác, ban đầu là bị người đánh, sau đó thì bắt đầu đánh lại người.”
Nhạc Tại Đình gật đầu, hỏi: “Lâm tiên sinh còn chưa tỉnh sao?”
Tần Vọng Thiên cười cười: “Còn phải đợi lâu, thiếu gia nhà ta mặt trời chưa lên cao thì tuyệt đối sẽ không tỉnh lại.”
Nhạc Tại Đình thầm giật mình, nghĩ ‘Nói như vậy, lẽ nào là thực sự không biết võ công?’
Hai người đang ở trong viện nói chuyện, lại nghe trong phòng truyền đến thanh âm, tựa hồ có thứ gì rơi trên mặt đất, hơn nữa còn là thứ không nhỏ.
Nhạc Tại Đình sửng sốt, hỏi Tần Vọng Thiên: “Làm sao vậy?”
Tần Vọng Thiên nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Có lẽ là rớt xuống đất rồi”
“Rớt…”, Nhạc Tại Đình có chút không tin, giả vờ lo lắng: “Vào xem đi, đừng để có gì sơ suất”.
Nói xong không đợi Tần Vọng Thiên ngăn cản liền vọt vào, đẩy cửa ra, chỉ thấy Mộc Lăng mặc áo ngắn bạch sắc, ôm một bình rượu ngủ trên mặt đất, thắt lưng đều lộ ra, quần rộng thùng thình, hai chân nhỏ cũng ở bên ngoài, tóc rối tung đang ngáy ngủ.
Nhạc Tại Đình ngây ngẩn cả người, đây đâu thể là đại nhân vật cao thâm khó dò…Bất quá, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hắn cố ý diễn kịch… chỉ là… độ khó này cũng quá cao rồi.
Tần Vọng Thiên lắc đầu đi lên, ôm lấy Mộc Lăng, Mộc Lăng bị hắn ôm còn giãy dụa, trong miệng nói thầm: “Tiểu hài tử chết tiệt ~, giành gà quay của ta…”
Lắc đầu đem Mộc Lăng thả lại trên giường, Tần Vọng Thiên chỉnh lại y phục của hắn, kéo chăn lên. Xoay mặt, thấy Nhạc Tại Đình còn đang đứng đờ ra tại chỗ thì có chút bất đắc dĩ nói: “Nhạc trại chủ, hay là buổi trưa trở lại đi.”
Nhạc Tại Đình gật đầu, có chút xấu hổ xoay người đi ra, ra khỏi sân, trong đầu toàn là hình ảnh Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên bế lên giường.. Mộc người nam nhân, lại rất nhẹ, làm sao có thể được bế lên dễ dàng như vậy chứ?
Chờ Nhạc Tại Đình đi, Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng đẩy Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Hắn đi rồi”. Hắn vốn tưởng rằng Mộc Lăng là giả vờ ngủ, không ngờ Mộc Lăng trở mình một cái, ôm gối đầu tiếp tục ngáy khò khò. Trong lòng Tần Vọng Thiên phát lạnh, xoay người muốn đi, nhưng thấy có chút không vừa ý, cầm gối kê đầu đập xuống mặt Mộc Lăng, nhìn Mộc Lăng “A” một tiếng tỉnh giấc, Tần Vọng Thiên phủi phủi tay, cảm thấy mỹ mãn mà quay ra sân tiếp tục luyện công.
Nhạc Tại Đình cả buổi sáng đều không tập trung được, tới buổi trưa, quyết định đến xem Mộc Lăng, vừa tới hoa viên thì thấy trên cửu khúc kiều[cây cầu chín nhịp'> trên con sông nhỏ có người đang ngồi…đúng là Mộc Lăng. Hôm nay hắn đổi sang một thân trường sam trắng như tuyết, tướng mạo vốn có chút ốm yếu, mặc một thân y phục tuyết trắng, càng có vẻ suy nhược vô lực. Hắn khoanh chân ngồi ở bờ sông, tay chống cằm, dừng như đang