Insane
Hạnh Phúc Ước Hẹn

Hạnh Phúc Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322230

Bình chọn: 7.00/10/223 lượt.

Chỉ trách chúng ta yêu nhau quá mãnh liệt và sâu đậm

Nên khi tỉnh mộng chỉ biết yên lặng vẫy tay

Nếu lúc gặp nhau có thể kiềm nén những rung động của tâm hồn

Có lẽ đêm nay ta sẽ không khiến mình chìm trong nỗi nhớ trầm luân

- Diêu Kiêm -

"Có những người cả đời không thể ở bên nhau, nhưng có một tình yêu giấu trong tim, nhớ nhung suốt cả cuộc đời."

Chu Lập Đông đã không nhớ rốt cuộc anh do đâu biết được câu nói này, chỉ

biết rằng bỗng nhiên lúc này nó lại hiện lên trong đầu anh.

Đứng

trên tầng 18 nhìn xuống cảnh ban đêm dưới ánh đèn đường, anh cảm thấy

lòng mình vô cùng lạnh lẽo. Bỗng nhiên có vật gì đó bay vào mắt, anh

tháo kính lấy tay khẽ dụi mắt, trên ngón tay có những hạt cát nhỏ, anh

từ từ xoa tay, trong đầu cảm thấy trống rỗng, không thoát khỏi được cảm

giác buồn rầu chán nản.

Lúc anh đeo kính lên, trước mắt anh lại hiện lên hình ảnh phồn hoa của thành phố vào cuối ngày, xe cộ đi lại nườm nượp và ầm ĩ.

"Mình làm sao thế?"

Anh tự giễu cợt mình, bình thường anh không phải là một người đa sầu đa cảm như vậy.

Thẩm Lợi đã đứng ngoài cửa đợi anh, cô mặc đồ GUCCI, trang điểm rất lộng lẫy và tinh tế.

“Lập Đông, anh xong chưa?"

Chu Lập Đông cầm chiếc áo vest màu xám nhạt, trả lời: "Xong rồi! Anh đi ngay đây”

Thẩm Lợi là vợ sắp cưới của Chu Lập Đông, cũng là người thừa kế công ty với

tổng giá trị tài sản lên tới hơn mười triệu, là điển hình của thiên kim

đại tiểu thư, tính cách hơi yếu đuối nhưng đối xử rất tốt với Lập Đông.

Ra đến cửa, Lập Đông lịch sự mở cửa xe cho Thẩm Lợi, đây là chiếc xe LEXUS màu xám bạc, Lập Đông thích dáng vẻ nho nhã và khiêm nhường của nó nên

chọn mua ngay khi vừa nhìn thấy.

Nho nhã và khiêm nhường... Rất

lâu trước đây cũng có một người nhận xét về anh như thế, nhiều năm trôi

qua nhưng anh không bao giờ quên.

Chu Lập Đông vừa mờ cửa xe vừa

dặn dò Thẩm Lợi: "Lát nữa đến nhà hàng Côn Luân, em tự lái xe về, anh

hẹn với Tỉnh Thành và Yến Phi ở đó bàn chút việc."

Thẩm Lợi có vẻ không vui, cô bĩu đôi môi thoa son hồng: "Sao ngày nào anh cũng có

việc? Anh không về, em về có ý nghĩa gì? Thôi được rồi, em sẽ tìm vài

người chơi bóng cùng"

"Cũng được, nhưng đừng chơi đến mức quá mệt đấy!" Anh dịu dàng dặn dò cô.

Thẩm Lợi cười: "Em biết rồi."

Chu Lập Đông luôn đối xử rất chu đáo với Thẩm Lợi, anh yêu cô đến mức để ý

đến từng điều nhỏ nhất. Chu Lập Đông là người ở vùng nông thôn, sau khi

tốt nghiệp đại học, anh vào công ty làm việc trong hoàn cảnh không có

bất kỳ sự quen biết nào. Lúc đầu, anh chỉ là một nhân viên hành chính

thư ký bình thường, nêu không nhờ Thẩm Lợi, có lẽ bây giờ anh vẫn đang

làm việc ở phòng hành chính. Sau đó, quen biết Thẩm Lợi, anh được bố cô

để ý nên mới dần dần bước lên vị trí phó tổng giám đốc, gần như sắp trở

thành người kế nghiệp doanh nghiệp này.

Anh rất cảm ơn cô, vì

biết ơn nên anh dùng tình yêu mà cô cần để đền đáp, đây là kiểu tình yêu gì? Anh tự hỏi, tận đáy lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã đến, đang ngổi trên ghế sô pha trong phòng lớn, nhìn thấy Chu Lập Đông liền vội vàng gọi anh.

"Lập Đông, ở đây!"

Chu Lập Đông chậm rãi bước lại, nở một nụ cười:

"Vội vàng gọi mình ra đây như vậy, có chuyện gì thế?"

Tính cách của anh luôn rất ôn hòa, dường như không để tâm đến những chuyện

lớn, cũng không màng đên những chuyên nhỏ nhặt, điều này rất hầp dẫn phụ nữ, đặc biệt là những cô gái đã chán các anh chàng công tử thích phô

trương, có lẽ, Thẩm Lợi bị cuốn hút bởi điểm này của anh.

Tỉnh

Thành là một người đàn ông có bề ngoài sáng sủa và phong cách rất thoải

mái. Anh quay người nhìn Lập Đông: "Tuần sau, vụ đấu thầu bên Đông Khải

cậu phải giúp mình! Mình và Yến Phi đang bàn bạc đối sách, nhất định

chúng ta phải lấy được dự án này."

Chu Lập Đông bình tĩnh hỏi: "Bên cậu không phải là có cửa trong sao?"

"Có thì có nhưng không đáng tin cậy. Dù sao cũng phải chuẩn bị thật tốt mới được." Tỉnh Thành chau mày nói.

"Người phụ trách dự án này của Đông Khải là Hứa Tân Đạt, có quan hệ không tồi

với đồng nghiệp Phương Châu của bên cậu, cậu nhờ Phương Châu ra mặt mời

anh ấy ra ngoài nói chuyện có lẽ sẽ thành công." Chu Lập Đông cười đưa

ra chủ kiến.

"Đúng là người có tên là Lập Đông! Quan hệ của cậu ấy rất rộng." Hoắc Yến Phi chúc ngược ngón tay cái.

"Được, mình sẽ gọi điện thoại cho Phương Châu!"

Tỉnh Thành làm việc rất rõ ràng dứt khoát, ngay lập tức anh gọi điện cho

Phương Châu, Phương Châu đồng ý hai ngày sau sẽ giúp hẹn gặp Hứa Tấn

Đạt.

"Như thế này, coi như đã hoàn thành một nửa công việc." Chu

Lập Đông nói, tính cách của anh rất thận trọng, một nửa của anh có ý

nghĩa là đang hứa hẹn sẽ thành công.

"Một nửa còn lại thì sao?" Hoắc Yến Phi hỏi.

"Một nửa còn lại là nên chuẩn bị những gì cần chuẩn bị, đợi đến khi trúng thầu!"

Sự việc đã giải quyết xong, ba người quyết định uống một ly để chúc mừng.

Trong ánh đèn đỏ của quán rượu Sanlitun, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi không

ngừng uống rượu, Chu Lập Đông chỉ uống hai ly rồi không muốn uống nữa.

"Sợ về nhà phải quỳ trên tấm ván giặt quần áo