
ọng nhất là anh ấy chỉ yêu một người là mình..."
Mỗi lần nghe thây cô nói như
vậy, Tổ Kế lại giận dữ cầm con gấu bông mà Chu Lập Đông tặng ném về phía cô: "Đi đi, thật không biết phải nói với cậu thế nào, cậu còn không
cưới anh ấy đi! Mau ôm lấy Chu Lập Đông nhà cậu mà đi ngủ!"
Thế
là cô ôm lấy chú gấu bông ngốc nghếch nằm trên giường mỉm cười, tiếp tục nghĩ anh ấy tốt như thế nào, là người đẹp trai nhất trong tam kiếm
khách, là người lạnh lùng nhất, thông minh nhất, nhìn bề ngoài giống như một thân sĩ nhưng thật ra cũng có lúc có thể làm chuyện không tốt...
Nghĩ mãi rồi không sao ngủ được, cô đợi điện thoại chúc ngủ ngon của Chu Lập Đông mỗi buổi tối.
Hồi ức là ánh trăng không thể nắm bắt, nếu cố giữ sẽ trở nên tối đen...
Chuông điện thoại vang lên, đây là bài hát mà cô thích nhất, Tư Nguyên vội vàng định thần lại.
"Vâng, tổng giám đốc Châu... tôi chưa ngủ, đúng, tôi làm xong rồi, tôi đặt
trên bàn làm việc của ông, ngày mai đi làm ông có thể nhìn thấy."
Hóa ra tổng giám đốc gọi hỏi cô công việc thế nào. Tư Nguyên thở dài, một
công ty nhỏ như thế này luôn kéo dài thời gian làm việc và tăng cường áp lực công việc để tận dụng sức lao động của nhân viên, nhưng đây là lựa
chọn của cô.
Mau ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm sớm!
Vài ngày sau, tổng giám đốc tìm Tư Nguyên: "Cô mang hồ sơ dự thầu này tới cho chủ nhiệm Hứa của Song Nguyệt nhé!"
"Vì sao hồ sơ thầu của chúng ta lại mang cho Song Nguyệt?" Cô nghi hoặc, không thể không hỏi.
Tổng giám đốc nhìn đôi mắt đen long lanh của cô, nói với vẻ tiếc nuối: "Khả
năng trúng thầu của họ cao, nếu hợp tác với họ, cho dù chúng ta không
trúng thầu thì cũng có lợi”
Tư Nguyên đến Song Nguyệt, đợi chủ nhiệm Hứa ở phòng lễ tân, không ngờ lại gặp Tỉnh Thành ở đây.
Tối hôm đó, thật ra cô nghe thấy Tỉnh Thành gọi nhưng cô không đáp vì không muốn giữ quan hệ với họ nữa.
"Hác Tư Nguyên, lần này cô không chạy thoát được nữa!" Tỉnh Thành dùng tay
ấn lên vai cô, nhìn cô cười đắc ý, "Tôi đã nói người hôm đó tôi nhìn
thấy là cô, Lập Đông còn nói là không phải!"
"Tỉnh sư huynh?" Tư Nguyên ngạc nhiên, vì sao Tỉnh Thành lại ở đây?
Nhìn thấy tiêu đề hồ sơ cô cầm, Tỉnh Thành chau mày: "Cô làm ở công ty của ông Châu?"
Tư Nguyên gật đầu: "Tổng giám đốc Châu bảo tôi mang đến cho chủ nhiệm Hứa."
Tỉnh Thành dặn dò lễ tân: "Giục Hứa Vân Cường để anh ấy mau ra lấy!" Nói
xong liền hỏi Hác Tư Nguyên, "Mấy năm nay cô đi đâu? Vì sao không thấy
có tin tức gì?"
Tư Nguyên cười; "Tôi ở Tây An hơn một năm, thời gian còn lại đều ở Bắc Kinh."
Tỉnh Thành ngạc nhiên: "Vì sao cô không liên lạc với chúng tôi?"
"Tôi không có cách nào liên lạc với mọi người..
Lúc ra đi cô đã từ bỏ tất cả mọi mối ràng buộc với mọi người.
"Bây giờ gặp lại rồi chúng ta có thể tụ tập!" Tỉnh Thành kéo cô lại vói thái độ cầu khẩn, "Đợi tôi gọi Lập Đông và Yến Phi."
"Anh đừng gọi, Tỉnh sư huynh. Tôi còn có việc, hôm khác tụ tập sau." Tư Nguyên thu người lại, khẽ khàng nói.
Tỉnh Thành nhìn thây ánh mắt hoang mang của cô, dường như có tâm sự.
"Tôi sẽ xin phép ông Châu giữ cô ở lại ăn cơm, không gọi Lập Đông và Yến Phi nữa."
Tỉnh Thành đưa Hác Tư Nguyên đên Cửu Đầu Điểu ăn món ăn của Hồ Bắc. Anh cười nói: "Tôi vẫn nhớ cô thích ăn những món này."
Tư Nguyên cũng cười: "Cảm ơn sư huynh."
"Không phải trước đây cô gọi tôi là Tỉnh Thành sao? Bây giờ ra trường sao lại
gọi là sư huynh?" Tỉnh Thành trêu cô, không nổi với cô rằng anh vẫn nhớ
dáng vẻ đáng yêu của cô thời đại học, không có ánh mắt đầy cảnh giác và mệt mỏi như bây giờ.
"Trước đây tôi nhỏ tuổi, không hiểu chuyện."
Tư Nguyên không thể không nhớ đến dáng vẻ không biết người trên người dưới của Tinh Thành, không biết bắt đầu từ lúc nào anh trở nên bình thản và
khách sáo, tạo khoảng cách với người khác như bây giờ?
Lúc đó cô
vẫn còn hai tay chống eo, giận dữ hét gọi anh: “Tỉnh Thành, nếu anh
không mời tôi ăn nhiều món ăn tôi thích, đừng hy vọng Lập Đông giúp anh
viết bài luận văn hôm nay”
Vì thế Tỉnh Thành nếu không mời Chu Lập Đông ăn một bữa ngon, cũng phải mời cô ăn kem mới được.
Trước đây, Tỉnh Thành gọi cô là "Tài nữ Hác Tư Nguyên". Có lúc thân thiết gọi cô là tiểu sư muội, vì cô và anh học cùng một khoa, anh học hơn cô một
khóa. Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi không học cùng khoa nhưng cùng khóa.
"Nhắc lại, vẫn thấy món gạo nếp nấu sen và hoa quế ở nhà hàng bên ngoài cổng
phía tây là ngon nhất, rất mềm, thơm và ngọt." Tỉnh Thành nói. Tư Nguyên gật đầu: "Đúng rồi, hồi đó chúng ta đi ăn đều ăn hết hai đĩa." Cô nói
đến đó rồi không nói gì nữa.
"Hôm nào chưng ta sẽ đi ăn?" Tỉnh Thành quan sát thái độ của cô, thận trọng đề nghị.
"Không ăn được nữa, sư huynh không biết sao? Hàng ăn đó đã bị dỡ bỏ rồi” Tư Nguyên nói với giọng đều đều.
"Dỡ bỏ” Tỉnh Thành có vẻ không tin “Vì sao lại dở bỏ? Cô đã quay lại đó lúc nào?"
Dỡ bỏ thì dỡ bỏ, trên thế giới này có chuyện gì không thế thay đổi sao?”
Tư Nguyên buột miệng nói,, không nhận ra giọng nói mình có phần hơi lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Thành, cô biết mình đã quá đề phòng
nên vội