
ảo trên bàn làm việc của anh, ngọn đèn bàn hơi tối, cô phải
nhờ tới đèn trần trong phòng. Chiếc bàn làm việc ít khi được anh trưng
dụng, thư phòng ngày nay dường như đã trở thành thuộc địa của cô.
Cô vô tình mở ngăn kéo của anh, bên trong chứa toàn đồ đạc có vẻ cũ
kỹ, được cái ngăn nắp gọn gàng. Cô lấy một quyển sổ, bìa đen đã loang
lổ, hình như từng thấy ở đâu rồi thì phải.
Ở chỗ Tâm Nghi, chiếc túi sang trọng của chị ấy cất một quyển sổ y chang, nhờ thế mà cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Thư Lộ lưỡng lự một lúc, vốn chỉ định viết bản thảo, vô tình mở ngăn
kéo của anh, chứ không cố tình rình mò “bí mật” của anh già. Thế mà lòng hiếu kỳ đã đánh gục tất cả, cô cẩn thận mở cuốn sổ ra, lật từng trang
một.
Đây là cuốn sổ ghi nhớ thời cấp ba của Gia Tu, trong đó ghi lại những việc hằng ngày muốn nhắc mình phải làm. Thú vị ở chỗ, trang nào anh
cũng vẽ một ký hiệu lên góc giấy, phân biệt có hình ngũ giác, khoanh
tròn và dấu gạch chéo. Trực giác mách bảo cô rằng, ký hiệu ấy đại diện
cho tâm trạng anh. Nửa trước quyển sổ, phần nhiều là hình ngũ giác, sau
đó là một loạt dấu gạch chéo, sau cùng những khoanh tròn dứt khoát.
Điều gì đã khiến lòng anh từ náo nức chuyển sang chán chường và rồi lại khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng?
Bụng bảo dạ, hẳn là tình yêu, thất tình, cuối cùng là tha thứ.
Tự nhiên cô thấy bứt rứt khó chịu, cuốn sổ này lặng lẽ ghi chép dĩ
vãng đã qua giữa Gia Tu và Tâm Nghi, một quá khứ mà cô không cách nào
chen chân vào được.
Thư Lộ không dằn được tò mò, hai người họ giữ gìn hai quyển sổ giống nhau cho đến tận bây giờ, tại sao?
Khi Gia Tu tan làm trở về nhà, Thư Lộ đã đặt quyển sổ vào vị trí vốn
thuộc về nó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô vẫn bình thường
như mọi khi, nũng nịu ôm vai anh, trách anh sao tầm này mới về, rồi lon
ton đi chuẩn bị nước tắm cho anh.
Nhưng, khi khuất khỏi tầm mất anh, cô lại sa vào mớ bòng bong không
đầu không cuối của mình. Cô rất muốn hỏi vì sao, rất muốn biết câu trả
lời. Nhưng rốt cuộc, cô không hỏi, bởi cô biết, không phải câu hỏi nào
cũng thốt được ra lời, và không phải mọi câu hỏi đều có lời giải thích.
Thậm chí, cô thấy sợ đáp án đó.
- Muộn rồi, ngủ thôi. – Bước ra khỏi nhà tắm, anh vội xua cô lên giường, rồi tắt đèn.
Cô chui vào chăn, anh cũng chui vào chăn, mái tóc còn ướt nguyên.
- Tối nay em đã làm gì. – Anh ôm cô từ phía đằng sau, giọng ra chiều mệt mỏi.
- Viết bản thảo. – Cô khẽ đáp.
- Sao có vẻ uể oải thế?
- Đâu có… buồn ngủ thôi. – Giọng cô lào khào.
- Sao không ngủ sớm đi.
- … Tại đợi anh mà.
Anh hôn lên tóc cô từ đằng sau, se sẽ nói:
- Sau này đừng đợi nữa, cứ ngủ trước đi.
Thế còn mỗi lần cô về muộn, chẳng phải anh vẫn đợi cô đó thôi? Anh
luôn là người đợi chờ, đợi cô trưởng thành, chờ cô xác định tình cảm của mình. Cuối cùng, cô đã hiểu ra, đợi chờ, cần nhiều dũng cảm và kiên
định biết bao.
Cô xoay người nằm đối diện với anh, bóng đêm che phủ tầm nhìn, chỉ
loáng thoáng thấy được đường nét bờ vai rắn rỏi. Cô lần mò tìm môi anh,
và không nhận được một phản ứng nào từ anh.
Thư Lộ cười buồn: Mới đó đã ngủ ngay được rồi.
***
Trung tuần tháng Tư, mưa dầm không hẹn ngày tạnh, quần áo ẩm sì giăng kín ban công trong nhà, thậm chí Thư Lộ bắt đầu võ đoán, hay mùa mưa
dầm đến sớm trước hẹn.
Thứ Bảy, tiếng chuông điện thoại dồn dập chói óc đã kéo tuột vợ chồng Thư Lộ ra khỏi giấc mơ êm đềm.
- Chuyện quái gì… – Gia Tu cáu bẳn lầm bầm.
Thư Lộ lật người, kéo chăn trùm kín đầu, thế mà gió vẫn luồn được vào trong, thì ra lúc vươn tay tìm điện thoại, Gia Tu vô tình kéo theo
chiếc chăn.
Cô mới sực nhớ ra, tối qua hai vợ chồng đắp chung một tấm chăn…
- A lô… – Giọng Gia Tu gắt gỏng ra chiều cáu kỉnh.
Thư Lộ chỉ nghe đầu dây bên kia líu ríu một thôi một hồi, sau cùng
anh già buông một câu dứt khoát “Chú qua bây giờ” rồi cụp máy.
- Sao thế anh. – Thư Lộ dụi mắt.
- Nhã Văn gọi, tối qua Nhã Quân và bố nó cãi nhau, sáng nay không thấy đâu.
- Không thấy ai?
Khuôn mặt căng thẳng của anh bỗng giãn ra:
- Đương nhiên là Nhã Quân, nếu là Gia Thần, anh đã chẳng lo.
- Nó đi đâu được nhỉ? – Vừa hỏi, cô vừa rờ rẫm tìm quần áo của mình.
- Không biết, nhưng anh nghĩ chắc Nhã Văn biết. – Anh chòng chiếc áo polo vào người.
- Hai cha con… – Mắt cô mở tròn xoe, thực ra cô muốn hỏi cớ gì mà hai cha con lại cãi nhau, nhưng nghĩ lại thì có hỏi cũng như không.
Không để cô nói trọn câu, Gia Tu đã bước nhanh vào nhà tắm.
Cô nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, tự nhiên đâm lo.
Một tiếng đồng hồ sau, họ mới thấy được khuôn mặt tèm lem nước mắt của Nhã Văn.
- Chú ơi, tối qua hai người cãi nhau trong thư phòng hăng lắm, còn đập đồ đạc nữa. Con muốn vào can và ba không cho.
- Không thấy Nhã Quân từ bao giờ? – Gia Tu không hỏi nguyên do cãi vã, dường như vấn đồ đó chẳng hề quan trọng.
- Lúc năm giờ, con dậy đi vệ sinh đã không thấy ai trong phòng rồi.
- Ba con đâu?
- Đi tìm anh ấy rồi. – Nhã Văn ngồi bó gối trên ghế.
- Con biết nó sẽ đi đâu không? – Gia Tu ngồi xuống cạnh con bé.
Ngẫm ngợi một lúc, Nhã Văn bèn lắc đầu:
- Con không biết…