Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324353

Bình chọn: 10.00/10/435 lượt.

hà, trong taxi, Thư Lộ chợt nhận ra, ngày hôm nay cô

thường xuyên liếc nhìn Gia Tu ngồi cạnh bên. Bằng mọi nỗ lực, Thư Lộ

quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bàn tay lạnh ngắt bụm kín mặt mình,

cảm giác nóng rang.

Hai người bọn họ thật khác biệt, rõ ràng họ đang sống ở những thời đại khác nhau.

- Hôm nay hình như em có rất nhiều tâm sự. – Bỗng Gia Tu lên tiếng.

- Đâu… – Cô trả lời lấy lệ, rồi đến chính cô cũng thấy mình thiếu

chân thật, bèn bổ sung thêm: – Chắc do dạo này lu bù công việc.

- Thứ Bảy tuần sau tôi không đến thư viện được.

- Sao lại thế? – Thư Lộ buột miệng hỏi.

- Tôi phải tới dự một bữa tiệc.

Thư Lộ làm bộ quái đản nói:

- Anh mà cũng đi dự tiệc á, em tưởng anh chỉ tham gia hội thảo học thuật thôi.

- Tiệc tùng thường là hội thảo học thuật.

Anh trả lời một cách bí ẩn.

Cô bĩu môi nhìn anh. So với thanh niên bọn cô, anh già quả nhiên có

nhiều hoạt động ha. Không ngờ giờ này tuần sau, có khả năng cô sẽ phải

lết về nhà một mình, thành thử tâm trạng cứ buồn bực khó chịu.

- Em muốn đi cùng không.

Đột nhiên anh hỏi, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ với vẻ dửng dưng như bánh chưng ngày tết.

- Em á? Đi để làm gì?

- Để ăn.

Anh quay sang nhìn cô.

- Lần nào tôi đi cũng chỉ để ăn, gọi là lướt qua, rồi về nhà trước chín giờ.

Thư Lộ tin chắc một điều, chắc chắn Gia Tu đã nhìn thấy sự dao động

trong mắt cô, bằng không, anh sẽ không khoe ra cái vẻ tủm tỉm hiếm hoi

đó.

Chiều thứ Tư, theo lệ, Thư Lộ và Tiểu Man cặm cụi lên kịch bản trong

văn phòng, ngoài trời cơn mưa bất ngờ kéo đến như thác đổ, Thư Lộ bước

đến bên cửa sổ, bảo:

- Chẳng rõ thứ Bảy tuần này có mưa không?

- Cậu đi đâu à?

- Ừ.

- Với anh giáo sư?

- Anh ấy không phải giáo sư.

- Ờ, thế đi đâu?

- Ăn tiệc.

Thư Man huýt sáo nói:

- Xem chừng lão già này không phải người biết an phận thủ thường.

- Là sao?

- Chẳng sao cả, tớ cho cậu một lời khuyên chân thành: Tuyệt đối đừng uống rượu.

Thư Lộ lắc đầu nguầy nguậy:

- Anh ấy không phải loại người đó.

- Tớ biết. Tớ chỉ nhắc cậu cẩn thận thôi.

Tiểu Man bật cười, đoạn nhấc quyển sổ ghi chép:

- Tớ cũng hy vọng thứ Bảy không mưa, tối đó tớ còn phải đến Phố Đông

phỏng vấn một tác giả trung niên, trời mà mưa là tối về phiền lắm.

Hôm đó tan làm về, Thư Lộ đến bách hoá Từ Gia Hối[6'> mua một chiếc váy liền mà bình thường cô chẳng bao giờ mặc. Trên đường

về nhà, cô cẩn thận bọc chiếc váy trong túi giấy, tránh bị ướt.

Trước lúc đi ngủ, cô còn soi gương ngắm mình trong bộ váy mới, thấy

khá hài lòng, xong rồi bỗng nghĩ tới một việc, mình ăn vận trang điểm

lộng lẫy cỡ vậy, nhưng nhỡ anh già chỉ mặc vét tông thôi thì sao nhở?

Càng nghĩ lan man, phần hăng hái càng tụt dốc không phanh.

Thư Lộ chán nản nằm vật xuống giường, bỗng dưng cảm thấy, mình chẳng hiểu gì về lão cả.

Sáng thứ Bảy trời vẫn mưa, đến trưa bỗng chuyển nắng, tầm chiều, nước đọng trên đường đã khô cong. Ba giờ chiều, mẹ gọi Thư Lộ ra nghe điện

thoại, còn úp mở nói:

- Con trai gọi đó, giọng lạ hoắc.

Cô thắc mắc nhận điện thoại, ra là Gia Tu.

- Tôi ốm rồi. – Câu đầu tiên anh đã nói vậy: – Năm giờ tôi qua đón em.

- Dạ.

Tự nhiên cô thấy hơi thấp thỏm.

- Lát nữa gặp.

Nói rồi anh thẳng thừng cúp máy.

Đúng năm giờ chiều, Gia Tu ngồi taxi đợi dưới lầu, áo xống chỉnh tề, thậm chí còn thắt cả nơ cổ.

Lại một lần nữa, Thư Lộ thấy mình chẳng hiểu gì về anh già cả. Bởi lẽ anh mặc vest nom lịch lãm khác thường, lúc anh giúp cô mở cửa xe, Thư

Lộ bỗng nhen nhóm một cảm giác lạ lùng.

Hai người không hề nói chuyện trên đường đi, ai nấy đều quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như không dám đối diện nhau.

Tiệc rượu tổ chức tại khách sạn cao cấp toạ lạc cạnh toà nhà làm việc của Gia Tu. Lúc chạm chân đến cửa, Gia Tu bỗng đề nghị:

- Tốt nhất em nên khoác tay tôi.

Nói rồi anh liền nhấc cánh tay lên, Thư Lộ chỉ còn nước khoác tay

anh. Cô thấy tay mình run run, không rõ vì lạnh hay vì căng thẳng. Mà

căng thẳng cái chi? Thư Lộ nghĩ, chắc chắn do lạnh quá đó mà.

Nhiều người tiến lại gần chào hỏi anh già. Anh già cũng bắt chuyện

thăm hỏi nhiều người. Nhưng điều khiến Thư Lộ thất vọng nhất là, chẳng

có thứ gì ngon nghẻ để ăn cả. Đã thế, Gia Tu còn đáp:

- Tôi từng nói có nhiều đồ ăn ngon à?

Lòng vòng một lúc, đám lãnh đạo mới lục tục lên sân khấu phát biểu,

Gia Tu cũng nằm trong số đó. Thư Lộ có cảm giác miếng bánh ga tô đang

nghẹn cứng nơi cổ họng. Thế rồi mọi người tiếp tục trò chuyện theo từng

tốp, có người tới chạm cốc với Gia Tu, khiến Thư Lộ khó tránh khỏi uống

thêm vài ly.

Chín giờ, Gia Tu cúi đầu nói nhỏ với cô:

- Chúng ta về đi, tôi đưa em về trước, tôi thấy hơi mệt.

Thư Lộ nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh, giọng khàn hơn rồi đó. Hai người đành lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Trên taxi, họ vẫn câm lặng làm thinh chẳng hé môi, nhưng lý do là bởi Gia Tu đang thiu thiu ngủ. Đầu anh nghiêng sang một bên, tựa như đã

chìm vào giấc ngủ sâu. Thư Lộ nghĩ thầm chắc anh thấy khó chịu trong

người lắm, chẳng phải anh nói mình bị ốm đó thôi.

Thư Lộ bất ngờ yêu cầu tài xế đổi hướng, chạy về phía nhà Gia Tu.

Thực r


80s toys - Atari. I still have