
g có các chữ như: anh, yêu, em, đừng, giận, nữa….
Phía trong có người đang cầm bó hoa rất lớn nhấp nhỏm nhìn ra cửa, bàn tiệc
lấp lánh nến và hoa tươi tất cả như đang chờ đợi ai đó, chờ đợi một người không
biết có đến hay không?
Không biết là ai nhỉ? Là ai mà khiến ai đó phải bao cả nhà hàng, bỏ biết
bao công sức chuẩn bị mọi thứ?
Khoảng hơn 8h tối khi tất cả có vẻ nản vì không thấy người cần đến đếnthì
từ ngoài cổng một cô gái với chiếc váy xanh lơ bước vào. Mọi thứ như cây non
lâu ngày được tưới nước mát lập tức có sức sống. Các chàng trai cô gái vội đưa
cái bảng có chữ lên xếp thành hàng: anh yêu em, đừng giận nữa
Phía trên cùng người đứng giữa nhìn cô gái vừa vào cầm bó hoa to đi xuống
thật chậm vừa đi vừa hát một khúc tình ca ( có lẽ là tự sáng chế ) còn chưa tới
một bước nữa làm đến chỗ cô ấy. Anh ta nói to
- Bà xã, anh nhớ em lắm, về nhà với anh đi
Vẻ mặt rất chi là tội nghiệp của Hải Phong là cô muốn cười, nhưng lại cố
kìm nén. Làm mặt giận “ trị tận gốc cho bỏ cái tội…ức hiếp chị mình” ( cô ấy iu
chị hơn chồng rồi )
Thấy cô không phản ứng gì, Hải Phong rất nóng ruột, mọi người cũng nôn nóng
thay cho cậu bèn cùng nhau hát lại bài hát lúc nãy cậu hát:
- Vợ ơi… vợ ơi anh nhớ em nhiều lắm….a, em không bên anh làm lòng anh trống
vắng …a, về đi về đi vợ hỡiiiiiiiii. Không có em chân tay anh lóng ngóng ……a
nhớ em nhiều lắm, anh xin thề sẽ nghe lời em aaaaaaa.
Với “chất giọng” cố ý nhão nhẹt của mọi người cuối cùng làm cô không
nhịn được phì cười, đón lấy bó hoa từ tay chồng mình, nhanh bước vào trong
không quên để lại một câu
- Chồng ngốc
Mọi người thấy thế vỗ tay nhiệt tình hoan hô, cậu ngây ngốc nhìn cô lấy hoa
đi rồi như chợt tỉnh vội chạy theo cô miệng cười hí hửng.
- Chị dâu, chị mà không tới nữa là em với anh Tùng chết đói luôn quá hihi
Cô vừa bước vào đã thấy nhỏ và hắn ngồi đó ( hai người này được mời đến làm
thuyết khách phương án sau cùng nếu phương án đầu không hiệu nghiệm) nhìn cô
trêu chọc. Vừa vui được xíu thấy nhỏ cái cô lập tức khó chịu nhưng cố không thể
hiện ra mặt. Nhưng dù chỉ là thoáng qua nhưng nhỏ đã lưu tâm vì nhỏ biết rõ cô
là em gái nó. Mà cô lại rất thương nó nữa “ nhanh như thế đã mách lẻo sao?
Nhưng xem các người làm gì tôi” nhỏ cười nhếch miệng
- Chào Hải Đăng, anh Tùng – cô lịch sự
- Vợ ơi mau ngồi xuống đi
Hải Phong lăn xăn kéo ghế cho cô, đưa tay rờ rờ cái bụng chưa thấy rõ của
cô
- Con yêu, papa nhớ con lắm đó
Ba người còn lại bật cười trước sự trẻ con của Hải Phong, trong lúc thức ăn
dọn lên hắn lại cứ đâm chiêu suy nghĩ, hắn nhớ tới lời bài hát lúc nãy và hắn
nhớ tới nó hắn muốn được giống như Hải Phong có thể thoải mái bày tỏ
tình cảm của mình. Càng nghĩ thì càng nhớ rất nhớ nếu nó xuất hiện ở
nơi này có lẽ hắn sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy đến ôm nó vào lòng nói cho nó biết
hắn yêu nó tới nhường nào..
- Anh , anh à! - nhỏ thấy hắn cứ lơ đễnh không ăn, bèn gọi nhắc
- Hả .. à sao thế ?
- Em hỏi anh mới đúng, anh mệt à?
- Không , ăn thôi
Hắn gấp cho nhỏ một miếng rồi cắm cúi ăn, trả không gian yên ắng cho hai
vai chính đêm nay.
Nhưng thật ra cô vẫn ngầm quan sát nhỏ, nhỏ cũng không buồn để ý tới cô nhỏ
chắm chú nhìn hắn.
Cô xoay qua xoay lại đổi tư thế ngồi, bỗng chân “trượt” đá mạnh vào chân
nhỏ
- Ây ..
- Em có sao không? - Hải Phong lo lắng nhìn cô
- À em không sao, nhưng hình như em đá trúng chân Hải Đăng, thiệt tình có
bầu thật là mệt mà…. Xin lỗi em Hải Đăng…- cô xuýt xoa "hối lỗi" nhìn
nhỏ
- Em không sao chị dâu, chân em đâu có cảm giác nếu chị không nói em còn
không biết nữa
Nhỏ nén đau nuốt giận tươi cười nhìn cô, hắn không nói gì nhưng cảm thấy
rất lạ. Du Thanh trước giờ là người cẩn thận, lại thêm khoảng cách hai người không
xa nhưng không thể gần đến nổi cô trượt chân như thế “là cô ý sao? Nhưng tại
sao chứ? Mà mình điên hay sao nhỉ đâu có lí do gì khiến Thanh phải làm thế? Có
lẽ là do có thai nên ..” hắn cố tin vào lí do cô đưa ra trước đó.
“ muốn thăm dò vạch mặt tôi sao chị dâu? Thích thì chiều” nhỏ miệng tươi
cười nhưng không ai biết nhỏ đang nghiến răng nghiến lợi
Cô nhìn nhỏ cũng cười “ mình đá không nhẹ, sao lại không phản ứng?là chịu
đau tốt haydiễn kịch giỏi?”
Mỗi người một suy nghĩ, chỉ có Hải Phong là vô tư vui vẻ nhất vì … vợ không
giận nữa. Cô giận cậu cả tuần còn gì, đúng lúc đó phục vụ mang thức ăn ra là tô
súp nghi ngút khói ( nóng lắm đấy) .
Cô đứng dậy múc súp ra cho mọi người, tới lượt mình nhỏ đưa tay ra đỡ, nhìn
cô cười bí hiểm
- Em có sao không? - hắn và Hải Phong lo lắng nhìn nhỏ vì sao ư?
Cả chén súp nóng hắt lên người nhỏ, nói đúng hơn là chân nhỏ, không phải do
cô mà là nhỏ cố tình bây giờ có lẽ cô đã hiểu ý nụ cười lúc nãy của nhỏ
- Thanh hôm nay em sao thế? - Hải Phong hơi gắt nhìn phía cô
- Em sao? – cô khó hiểu nhìn cậu
- Chứ khi không sao lại đổ súp lên người Hải Đăng?
- Hừ.. - cô cười chua xót – thì ra trong mắt anh tôi là người như thế...
- Anh…
Cô đứng dậy bỏ đi không thèm nhìn lại, nhỏ và hắn lau người này giờ thấy