
ờ khi nhỏ đột nhiên gọi cả tên lẫn họ nó như vậy
- Anh ấy đã là của tôi, cô đừng bao giờ xuất hiện níu kéo nữa, nếu không…
Giọng nhỏ cứ nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại ẩn chứa sự đe doạ người nghe, nó thật lấy làm khó hiểu, nhỏ của lúc này với nhỏ mà lúc nãy nó thấy và theo lời kể của Du Thanh về nhỏ thì hình như là hai người khác nhau.
Nhỏ lúc này không hề là cô gái trong sáng vô tư ngây thơ mà giống một kẻ mưu mô hơn thâm ý từng lời nói.
- Tôi đã buông tay anh ấy rồi, anh ấy là của cô – nó chậm rãi lên tiếng, nó thấy không thích nhỏ lúc này
- Nói cứ như cô đã nhường cho tôi vậy, hi hi nói cho cô biết, nhường cô
không có tư cách đó đâu, còn giành hả? cô càng không có - nhỏ nhướng đôi mày đầy thách thức nhìn nó,
Nó bất động khi nhìn thấy nhỏ từ từ đứng lên, tay chỉ chỉ lên ngực nó.
Chân của nhỏ không phải là gần như bị liệt sao? Tai sao có thể hồi phục
nhanh như thế? rốt cuộc là trong hồ lô của nhỏ bán thuốc gì đây, nó cứ
há hốc mà nhìn
- Sao hả? ngạc nhiên lắm à? Cô yên tâm rồi chứ? Sánh vai với cô ấy phải
là một cô gái hoàn hảo chứ làm sao có thể là một kẻ tật nguyền được đúng không? Hihhihi..- nhỏ thích thú nhìn các biểu cảm trên gương mặt nó
- …. – nó đơ hoàn toàn, chưa kịp tiêu hoá kịp thì nhỏ đã cho nó biết thêm một tin “thú vị” theo như ý nhỏ nói
- Tai nạn đó cũng là do tôi bày ra đó, thấy sao hả? tôi học từ cô đó, nhưng có vẻ tôi làm tốt hơn cô.
Tới lúc này nhỏ thật sự sợ hãi trước những gì nhỏ nói và thấy kinh tởm,
nhưng quan trọng hơn là nó đang rất tức giận, tại sao nhỏ có thể đem
tính mạng hắn ra mà đùa giỡn như thế, nếu lỡ hắn có gì, nếu lỡ nhỏ tính
sai thì không phải hắn sẽ.. nghĩ tới đây lửa giận của nó bốc càng cao,
mắt nó long lên nhìn kẻ trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng nhỏ
lại không hề tỏ ra sợ hãi lại nhếch môi cười khiu khích, nó trúng kế của nhỏ rồi. Và chuyện gì đến cũng đến…
( chap trước ý)
”
Nó càng nghĩ càng khó chịu không biết phải làm cách nào để nói cho hắn
hiểu, để hắn nhận ra bộ mặt thật của nhỏ. Nếu nhỏ thật lòng với hắn nó
sẽ lặng lẽ chúc phúc đằng này nhỏ lại bày bao nhiêu quỷ kế như thế, liệu nhỏ có thật sự yêu hắn hay không? Và điều nó lo nhất nếu phát hiện ra 1 lần nữa người phụ nữ bên cạnh hắn dùng xảo kế tiếp cận hắn liệu hắn có
thể chịu được, nó thật sự rất lo lắng cho hắn.
Nó phải làm sao? Ai biết chỉ nó đi, nó phải làm gì mới gỡ được cuộn len rối này? Mắt của nó ngày càng yếu, nhưng nói
thế nào nó cũng không chịu về Anh để chữa trị, cứ lúc thấy lúc không.
Anh và bà Chi đề rất lo lắng cho nó, nhưng tâm trí nó lại để nơi khác vì người khác mà lo lắng, cũng đã cả tuần rồi nó không tìm được cách nào
thích hợp nhất để giải quyết chuyện của nhỏ. Nó biết bây giờ mọi lời nó
nói ra hoàn toàn không bằng một giọt nước mắt của nhỏ rơi, ganh tỵ đúng
là nó rất ganh tỵ nhưng nó biết chính nó làm mất đi lòng tin của hắn và
chính nhỏ lại thấp lên ngọn lửa hi vọng trong tim hắn. “ hay là im
lặng, có lẽ cô ta yêu anh ấy thật lòng, nếu mình lần nữa dập tắt niềm
tin vào tình yêu của anh ấy có phải mình đã quá ích kỉ, đau đầu quá”. Không suy nghĩ nữa, nó rút vội cái áo khoát đi ra ngoài
- Mẹ ơi, Jack đâu rồi
- À Jack bảo ra ngoài có việc, còn con định đi đâu à?
- Dạ con đi thăm chị lâu rồi con không ra ngoài ấy
- Uhm thôi con đi đi nhớ cận thận, mắt con…
- Yên tâm mẹ yêu,
Nó hôn má bà chào tạm biệt rồi ra xe đi, nó lấy điện thoại gọi cho Du
Thanh, hẹn gặp cô có lẽ nó nên nói cho cô biết những gì nó đã biết, tuy là không muốn cô dính vào mấy chuyện này nhưng bây giờ người có thể
giúp nó cũng chỉ có cô mà thôi
…………
( trong thời gian nó đi thì chúng ta sẽ lôi định
vị ra tìm Jack nhé, để xem 1s 2s 3s à tìm ra rồi, anh ấy đang ở đó shop
hoa tình yêu thẳng tiến nào )
Từ hôm gặp Jessi thì cứ hầu như lúc nào rãnh là anh lại chạy tới đây để
phụ giúp Jessi và hiện tại lúc này cũng thế. Trong khi Jessi bận bán
hàng thì anh đang bận “chiến đấu” với Cún con nhà mình, bé tè dầm nhưng
lại không chịu nằm yên cho anh thay tả ( kinh nghiệm làm papa Bọ đâu mà không lấy ra xài? )
Đúng là vật lộn với con nít còn khổ hơn là vùi đầu trong đóng tài liệu ở công ty nữa. Nhìn anh bây giờ ai dám bảo anh là một tổng tài uy phong
lẫm lẫm chứ đẹp trai phong độ thì càng không dám bàn. Chỉ biết hiện tại
anh như thế này: tóc tai bù xù, áo vest vứt một đống nhăn nheo caravat
thì xốc xếch áo một phần đóng thùng một phần không, them một chút “mùi hương đặc biệt” nữa trên người anh được tổng hợp từ nước tiểu đồng nữ + sữa bé uống +
phấn rơm. Một chữ để diễn tả anh lúc này thôi THẢMMMMMMM, “ Cún này con giống ai mà “quậy” thế hixxx” và đúng như sự than thở của anh tác giả của bộ dạng anh lúc này không ai khác chính là bé Cún.
- Ngoan bé ngoan, nằm im ta thay tả cho con rồi cho con uống sữa nhé ( anh cho kiểu nào thế? ) – anh vừa mếu vừa cố cười dỗ dành “bé yêu”
- Oe oe oa oa - rồi - pi pi pu pu…. – ( cò không biết diễn tả tiếng của bé ) không thèm nghe lời “dụ dỗ” của ai kia, bé vô tư nằm lăn lăn xoay xoay
nắm trúng thứ gì thì chơi v