
ới các cậu.”
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là một chuyện may mắn. Nhưng khi
đang lo lắng bất hạnh của người khác, niềm vui của chính mình dường như
cũng không sung sướng cho mấy.
Sau khi tan tầm, Bảo Thục và Dư Chính phân công nhau đi mua đồ đạc. Lúc
đi qua tiệm bán CD lậu, hai cái loa cũ kỹ của cửa tiệm lại phát ra bài
hát kia:
“Trên con đường thật dài, anh nghĩ chúng ta là bạn bè,
Nếu thật như vậy anh nghĩ tốt nhất đừng nói.
Lúc nào em mỉm cười cũng không hề nhìn anh,
Thế giới bị em nắm giữ…”
Cô đi vào cửa tiệm đó, lơ đãng nhìn cái đĩa xếp trên giá, kỳ thật cô muốn nghe xong bài hát này.
“Ánh trăng vòng quanh địa cầu địa cầu vòng quanh mặt trời,
Anh tưởng rằng thế giới là một khối vũ trụ yên tĩnh,
Bầu trời đêm nay có ngôi sao băng lướt qua,
Là tiên đoán cái gì…
Trong lặng lẽ em kéo tay anh,
Sao anh cảm thấy cả đêm nay đang chấn động,
Anh nghe được nhịp tim trong lỗ tai,
Sao đang lấp lánh, em sẽ nói thế nào…”
Cô ngây ngốc đứng đó, nhớ tới quá khứ, cùng với mọi chuyện của hiện tại. Đã sớm biết cuộc sống không dễ dàng như vậy, nhưng đôi khi, vẫn cảm
thấy rất gian khổ. Rất nhiều thứ cô từng tin tưởng đã dần dần biến mất
trong hành lang của thời gian, cái này có lẽ trong sách thường hay nói,
sự khắc nghiệt của thanh xuân.
“Em đã có người đó thì không nên có anh nữa,
Thế giới hồn nhiên lúc này mê mẩn vì em,
Anh nghĩ anh nên nhẹ nhàng buông tay em ra,
Nhưng anh không có sức làm như vậy,
Nhưng anh không có sức làm như vậy…”
Hoá ra, trên thế giới này chuyện nặng nề nhất không có gì vượt qua cảm tình. Không có gì vượt qua nỗ lực mà không được báo đáp.
Cô đứng trước giá hàng hoá, cầm lấy một cái đĩa, trên bìa mặt DVD “Siêu
nhân mặt nạ” là người đàn ông Nhật Bản có bộ dạng rất giống Dư Chính.
Bây giờ nhớ lại, cô không nói rõ rốt cuộc vì sao lúc ấy rất muốn tìm anh của quá khứ. Có lẽ là vì Dư Chính của thời niên thiếu đã mơ hồ trong ký ức của cô. Mà khi yêu thương một người, bạn luôn hy vọng tất cả của anh ấy đều khắc sâu trong đầu mình.
Mà giờ phút này, cô lại cảm thấy bọn họ ngoài bộ dạng bên ngoài thì chẳng có gì giống nhau.
Dư Chính ở trong cảm nhận của cô là độc nhất vô nhị.
Cô lại buông đĩa phim xuống, xoay người rời khỏi tiệm bán CD lậu này.
Cô rất thích bài hát kia, nhưng loại nặng nề này khiến cô có phần không thế xuyên thấu Thứ bảy đã là ngày thứ tư sau tiết thanh minh, tuần trước, người nhà của anh đã đi tảo mộ ông nội. Bởi vì bận bịu thiết kế bìa đĩa nhạc nên hôm
nay anh mới có thời gian đi tảo mộ.
Bảo Thục đi cùng anh, hai người mua chút trái cây và hoa tươi. Mộ bia
được quét dọn rất sạch sẽ, anh đặt hoa tươi trong tay xuống, kỳ thật anh cũng biết ông nội không thích việc này, nhưng đây là ý chí của người
còn sống bày tỏ sự tôn kính đối với người chết. Bó hoa này không thể đại diện thích và ghét của người chết, nhưng có thể đại diện sự tưởng nhớ
của người còn sống.
Dư Chính ngồi một mình trước mộ bia, Bảo Thục đi mua tiền giấy, cô rất tin điều này.
Trên mộ bia có tấm ảnh của ông nội, anh nhìn thật lâu, khắc sâu ở trong đầu.
Trong rất nhiều câu chuyện xưa đã nói, một người sắp chết sợ nhất, không phải cái chết, mà là sau khi chết không còn ai nhớ rõ người đó. Kỳ thật người còn sống làm sao chưa từng nếm thử chứ?
Con người sợ nhất, không phải xuất hiện thứ gì đó, mà là biến mất thứ gì đó.
“Em mua rất nhiều, nhân dân tệ, đô la Mỹ, đồng Yên, bọn họ thậm chí còn
bán đồng Euro đấy.” Bảo Thục từ sau lưng anh đi đến, trong tay xách theo một túi plastic đầy tiền giấy.
Anh quay đầu lại, cười thản nhiên: “Em tới đốt được không?”
Bảo Thục nhìn anh, giống như muốn đọc ra tâm tình của anh.
Anh đưa cho cô một cái bật lửa, đứng bên cạnh nhìn cô đốt.
“À…đây là ông nội anh.” Cô vừa ngẩng đầu thì thấy tấm ảnh trên mộ bia.
“Ừm.” Anh châm điếu thuốc, hút mấy hơi, sau đó đặt điếu thuốc trên lò đá. Anh hút thuốc, cũng là do ông nội dạy.
“Thì ra ông ấy là ông nội của anh à…” Bảo Thục thả tiền giấy vào trong lò đá.
“Em biết ông?”
“Hồi đó em thường xuyên thấy ông ấy đánh cờ với người khác ở vườn hoa sau trường.”
Dư Chính nở nụ cười, ông nội nhất định rất vui, cô bé hồi đó đã từng gặp ông vẫn còn nhớ ông.
“Ông nội anh làm gì?”
“Ông là thợ đồng hồ.”
Bảo Thục thả hết tiền giấy trong tay vào lò đá, rồi đứng lên: “Hồi đó em vẫn nghĩ rằng, ông ấy rất giống cảnh sát.”
“Ông rất muốn làm cảnh sát,” anh châm điếu thuốc, “Nhưng không làm được. Cho nên ông hy vọng ba anh làm cảnh sát, đương nhiên ông ấy cũng không
làm được.”
“Vậy anh có muốn làm cảnh sát không?” Cô quay đầu lại nhìn anh.
Anh nhả khói ra, gật đầu: “Anh từng hứa với ông, nếu ông chưa qua đời
thì lúc anh thi vào trường cao đẳng anh đã ghi danh ngành cảnh sát.”
“Anh có hối hận không, vì không tuân thủ lời hứa này?”
Anh lại nhả khói, lắc đầu.
“Vì sao?” Cô nhìn anh.
“…Bởi vì,” anh nhìn tấm ảnh trên mộ bia, “Trước khi chết ông nói với
anh, cho dù anh từng hứa gì với ông, sau này anh nên làm những chuyện
mình thích.”
Bảo Thục khẽ “À” một tiếng, cô nhất định cảm thấy ông nội anh rất vĩ đại.
Trên thực tế, s