
này! Lục Phi Dương dùng sức ôm cô, đem cô áp đảo trên thảm lông dê thật dày, hôn lên. Lại tức giận hơn nữa thì như thế nào? Đòn sát thủ là nằm ở trong tay Hứa Mạn Tuyết, Lục Phi Dương, anh có thể chạy đến nơi nào?
Kích cuồng làm cho người ta hít thở
không thông, mãnh liệt làm cho người ta choáng váng mờ mắt trong tình
ái, sau khi trãi qua hơn mười mấy giờ liên tiếp bị ép buộc, rốt cục,
trong tiếng run rẩy cầu xin đáng thương của người phụ nữ, người nào đó
mới tâm không cam tình không nguyện buông tha cho cô.
Hứa Mạn Tuyết nặng nề thở hào hển, nhìn
người đàn ông vẫn còn chưa thỏa mãn, âm thầm kêu khổ, quả nhiên, không
nên bỏ đói anh lâu quá, bằng không người vất vả chịu khổ cuối cùng vẫn
là cô.
Lục Phi Dương ôm thân mình kiều nhuyễn
của cô, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, lần này là cô chủ động đến
cầu hòa, khóe miệng gợi lên độ cong vừa lòng. Ai, Lục Phi Dương, anh
thật sự là xong đời, sau khi bị người phụ nữ này hung hăng nhục nhã như
vậy, ngay lúc cô mềm giọng nhỏ nhẹ vài tiếng, lại rơi vào.
Hứa Mạn Tuyết, em thật sự là khắc tinh
của anh, cô ôn nhu nằm trong lòng anh, cố gắng bình ổn hơi thở, sau một
lúc lâu, hai người đều không nói chuyện, đều sa vào trong sự ấm áp tình
yêu.
“Em gặp bà ấy.” Bỗng nhiên, cô mở miệng nhẹ nhàng mà nói.
“Ai?” Anh miễn cưỡng vỗ về cái lưng mềm mại như tơ lụa của cô, hoàn toàn thỏa mãn và thả lỏng.
“Mẹ.” Thân thể dưới thân đột nhiên cứng đờ, trong mắt cô hiện lên ý cười.
“…… Nha.” Tiếng nói nam tính rầu rĩ.
“Em cùng bà nói chuyện rất lâu, xem như đã giải khai khúc mắc nhiều năm.” Nhắm mắt lại, cúi đầu nói hết.
“Ân.” Nhu tình tiếp tục vuốt ve, nhưng mà tốc độ rõ ràng có nhanh hơn.
Sự tình qua nhiều năm như vậy, hận năm
đó đã sớm đã qua đi, mãi cho đến khi gặp lại mẹ, cô mới biết được, thì
ra thời gian chính là phương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành vết
thương.
“Tiểu tuyết, thực xin lỗi, năm đó ta, rất yếu đuối không dám phản kháng ông ta, mới hại con.” Trên khuôn mặt dãi gió giầm mưa Kia che kín nước mắt hối hận.
Chuyện năm đó cha dượng làm, mẹ đều biết đến, Hứa Mạn Tuyết đương nhiên hiểu tính mẹ mình. Mẹ luôn luôn nhu
nhược không thể tự mình chống đở cuộc sống, cho nên sau khi cha qua đời
liền mang theo cô lập tức tái giá. Cô không oán mẹ. Nhưng là, lúc biết
rõ cha dượng đối với cô có ý đồ bất lương, cho dù không thể phản kháng
ông ta, cũng không nên mặc kệ làm như không biết, đến đêm đó, phát sinh
chuyện tình như vậy, cô biết mẹ kỳ thật vẫn luôn biết.
Khó trách, sáng hôm đó khi cô đến
trường, ánh mắt mẹ nhìn cô thống khổ và bi thương như vậy, mọi chuyện
qua đi, cô mới suy nghĩ cẩn thận, từ đó về sau, thù hận khó quên.
“May mắn, tính cách của con không yếu đuối giống ta, kiên cường giống ba con.” Người đàn bà khóc, khuôn mặt hiện lên một tia an ủi.
Sau khi cô cùng Bách Lăng Phong đến Mỹ,
luôn cố ý không quan tâm đến mẹ, bắt đầu từ đêm đó, cô coi như bản thân
là một bé gái mồ côi, trên đời không còn người thân.
“Người kia thiếu mấy trăm vạn
tiền đánh bạc, cuối cùng bị người chém chết, cũng không bất ngờ, ta đã
sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.” Nói đến đoạn thời gian trải qua thống khổ, sắc mặt mẹ thực bình tĩnh, “Người của xã hội đen, làm sao có thể bỏ qua cho ta? Khi đã cùng đường, ta đã
nghĩ, đây chắc là báo ứng, có thể bán đứng con gái ruột của mình, kết
cục làm sao lại có thể tốt? Nhưng là, trong lúc ta đã tuyệt vọng, cậu
con trai kia lại xuất hiện.”
“Cám ơn anh năm đó giúp bà ta.” Hứa Mạn Tuyết thật tình cảm ơn, lòng cô tràn ngập thoải mái cùng tự
tại, thì ra bỏ qua thù hận, cũng không phải là một chuyện khó khăn.
“…… Bà nói cho em biết?” Thanh âm chan chát của Lục Phi Dương truyền đến.
“Ân.” Cọ cọ khuôn mặt trên bờ ngực trần rắn chắc, bộ ngực của anh từng khối từng khối đều là cơ bắp rắn chắc, cường tráng vô cùng.
Lục Phi Dương giúp mẹ rửa sạch nợ, còn an bài một công việc thoải mái cho bà ta.
“Nhiều năm như vậy ta, luôn luôn làm việc trong cô nhi viện, ở chung với mấy đứa nhỏ kia rất vui vẻ, có
lẽ, là chuộc tội đi, ở nơi này, ta tìm được yên tĩnh chưa bao giờ từng
có.” Bà không chiếu cố tốt cho con gái của mình, vậy thì chiếu cố tốt những đứa nhỏ khác xem như là một loại bồi thường.
“Em còn hận bà ấy không?” Ôm sát thắt lưng của cô, cúi đầu hỏi.
“Hận cái gì, yêu cái gì, nhiều năm trôi qua như vậy, đã sớm không còn.” Cô cười yếu ớt, sau khi nói chuyện với mẹ, cô cảm thấy rất thoải mái, khúc mắc được giải cảm giác thật sự là rất tốt.
“Mẹ nói cho em biết, có một người đàn ông, thì ra từ mười năm trước đã yêu em nha.” Tươi cười bỡn cợt xuất hiện trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước
ngực anh ngẩng lên, nhìn rõ người đàn ông không được tự nhiên kia, “Em đã nói, lúc trước anh tặng sao cho em, làm sao mà khéo như thế.” Tâm nguyện nho nhỏ khi cô năm tuổi, anh vừa vặn giúp cô hoàn thành, thì ra là do mẹ nói cho anh biết.
Người đàn ông này, thế nhưng yêu cô suốt mười năm, đây là si tình đến cỡ nào, lòng của cô tràn đầy, nhìn vào đôi mắt của anh, mềm mại đến nổi có thể chảy ra nước.
Trên khuôn mặt anh t