
nhìn anh ta không chớp mắt trong vòng mười giây, sau đó đột
ngột đưa mắt nhìn mấy vị chuyên gia an ninh mạng, tiếp đó, mấy người họ
cùng nhau vỗ tay.
- Trung úy Chu, chúc mừng cậu đã vượt qua đợt
diễn tập tác chiến của đội Kỳ binh mạng, biểu hiện của cậu hết sức xuất
sắc. – Trác Thiệu Hoa từ từ mở cặp, lấy chiếc máy tính xách tay trong đó ra.
Cùng với tiếng nhạc hiệu khởi động máy, màn hình dần sáng
lên, một đóa hoa diên vĩ xanh xuất hiện, rồi lại một đóa nữa… diễm lệ
lóa mắt.
Chu Văn Cẩn không thể che giấu nổi vẻ bàng hoàng trên gương mặt:
- Thủ trưởng, tôi không hiểu lời anh nói lắm…
Trác Thiệu Hoa mỉm cười nhạt, gật đầu với vị chuyên gia ngồi bên cạnh:
- Chuyện này phải mời chuyên gia Tô đây giải thích một chút, anh ấy là
người thực thi chính của dự án, chúng tôi đều nghe theo sự chỉ huy của
anh ấy!
Chuyên gia Tô xua tay:
- Đâu có, đâu có, thiếu
tướng Trác quá lời rồi. Nếu Thiếu tướng Trác đã điểm binh, vậy tôi cung
kính không bằng tuân lệnh. – Anh ta đứng dậy, nhìn Chu Văn Cẩn rồi lại
nhìn những cán bộ của Bộ Công nghệ Thông tin. – Những bộ ngành mà từ
trước tới nay tin tặc thích khiêu khích là tài chính và quân sự, công
tác bảo mật của các ngành này tuy hết sức dày đặc, nhưng không thể tránh khỏi sơ hở, như trung úy Chu đã nói, không ai có thể đảm bảo hoàn toàn
không có sai sót. Trong quân sự có cách nói trinh sát và phản trinh sát, cho nên chúng tôi nghĩ, phải chăng nên mô phỏng một cuộc phản tấn công
để kiểm tra năng lực ứng phó của các bộ ngành, cũng để kiểm tra năng lực tác chiến của các nhân viên mới của đội Kỳ binh mạng. Chúng tôi liền
thực hiện một cuộc diễn tập quy mô nhỏ, lấy đối tượng là một số ngân
hàng lớn. Thực tế chứng minh, mạng lưới bảo mật của mấy ngân hàng lớn
này chẳng kiên cố gì cho cam, cố vấn an ninh của bọn họ cũng chẳng cao
siêu, chúng tôi dễ dàng phát hiện lỗ hổng bảo mật của họ. Để cuộc diễn
tập được giống hệt như thật, chúng tôi đã mượn máy tính của Trác phu
nhân để thao tác. Những việc khác, không cần phải nói tới nữa, mọi người đều là người trong ngành cả. Trung úy Chu thực sự là người xuất sắc của đội Kỳ binh mạng, thật đáng chúc mừng!
Vẻ mặt chuyên gia Tô lộ vẻ tán thưởng.
Chu Văn Cẩn chỉ cảm thấy mình như đang giẫm lên một tấm thảm bông, không có chút cảm giác chân thực nào. Anh ta không ăn không ngủ để phục hồi dữ
liệu, điên cuồng truy tìm dấu vết trên mạng lưới mênh mông, sau khi phát hiện, anh ta day dứt, mâu thuẫn, đau khổ… kết quả, lại chỉ là một trận
diễn tập!
Như vậy, Heo không phải là hacker?
Như vậy, anh ta không dồn được người đàn ông có nụ cười nhìn xa trông rộng kia trở nên hoảng loạn.
Như vậy, Heo sẽ không còn có cơ hội trở thành Heo của riêng anh ta nữa?
- Tại sao lại dùng hoa diên vĩ xanh để xuất hiện? – Anh ta hỏi Trác Thiệu Hoa.
Người trả lời vẫn là chuyên gia Tô:
- Ha, không phải cậu đã từng nói sao, Trác phu nhân thích hoa diên vĩ xanh, chúng tôi linh hoạt, sử dụng luôn.
Trên màn hình lớn, gương mặt Chu Văn Cẩn rúm lại vì bàng hoàng.
Ông Trác Minh ấn bàn phím, màn hình vụt tắt.
- Tất cả đều hoàn toàn kín kẽ, rất hoàn mỹ, ý ta là lần diễn tập lần này. – Ông quay mặt về phía Gia Hàng. – Con đánh giá thế nào?
Ánh mắt Gia Hàng vẫn dừng lại trên màn hình, dường như vẫn còn đang chờ đợi diễn biến tiếp theo:
- Đại thủ trưởng…
- Chắc con cảm động lắm nhỉ! – Ông Trác Minh nói chậm rãi, như đang nói ra từng từ một.
Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của ông, cô bất giác đứng thẳng dậy.
- Sao lại không cảm động cơ chứ? Như thế này, trò đùa của con ba năm về
trước sẽ không còn ai nhắc đến nữa, hoa diên vĩ xanh mà mọi người biết
đến thực chất chính là một hành động quân sự, dễ dàng biến bã rượu thành tinh túy. Thiệu Hoa con trai ta, về điểm này ta không thể không tự hào
mà nói rằng, nó hết sức có tài năng quân sự, hiểu mưu kế, giỏi sắc lược.
Gia Hàng hoảng loạn quay mặt đi:
- Sao bố biết…
- Sao ta biết hoa diên vĩ xanh ba năm trước là con chứ gì? Sao ta biết vị trung úy Chu đó là người yêu của con thời Đại học? Sao ta biết lần diễn tập quân sự khiến Thiệu Hoa lao tâm khổ tứ này thực ra là muốn bảo vệ
con? Hàng Hàng, con quên ngoài việc là ông nội Phàm Phàm ra, ta còn là
ai sao?
Mặt Gia Hàng trắng bệch như tờ giấy.
- Con nói
cho ta biết, Thiệu Hoa bây giờ có còn là một người lính hay không? – Ông chắp tay sau lưng, đi vòng quanh phòng, không hẳn là ông đang tức giận, nhưng khí chất uy hiếp người khác kia, lại khiến Gia Hàng không rét mà
run.
- Thiệu Hoa trước đây, không hẳn là ưu tú nhất, nhưng ít
nhất nó còn lạnh lùng, tỉnh táo, mỗi giây mỗi phút nó đều biết mình đang làm cái gì. Còn bây giờ? – Ông dừng lại, lạnh lùng nhìn Gia Hàng. –
Quân nhân thì phải có quân lệnh và kỷ luật, nó đã hoàn toàn quên sạch.
Nó lấy việc công mưu việc riêng, cố tình trái luật, nó đã hoàn toàn mờ
mắt vì con, hoàn toàn bị cái gọi là tình yêu làm cho mê muội. Nó thông
minh không để cho người ta nắm thóp, nhưng ta là cha nó, ta nhìn thấy
rất rõ. Gia Hàng, đầu tiên là con chưa cưới đã có thai, nó hứng chịu hậu quả bị kỷ lu