Disneyland 1972 Love the old s
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325861

Bình chọn: 7.00/10/586 lượt.

lại cửa, dễ dàng cho Tiểu Phàm rời đi, đồng thời anh cũng chống đỡ người xung quanh. Không lâu sau, khi anh lần nữa trở lại phòng làm việc của mình, từ trên độ cao hai mươi mấy tầng nhìn xuống, có một bóng dáng hơi nhỏ thuê xe rời đi. Anh có thể xác định, người này nhất định chính là Tiểu Phàm.

Ngồi ở trên xe taxi, trước đó Tiểu Phàm gọi cho Lý Phỉ một cuộc điện thoại, Lý Phỉ nói trong trường học xảy ra chút chuyện, bảo cô nhanh đi về một chuyến. Nghe giọng điệu này, hình như là chuyện không nhỏ.

Dọc theo đường đi Tiểu Phàm suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, trong lòng là càng ngày càng lo lắng, kết quả thời điểm nhìn thấy Lý Phỉ mới biết cô là hoàn toàn hiểu lầm giọng của Lý Phỉ. Trong miệng chuyện đã xảy ra là một chuyện đối với hai cô mà nói cũng thật vui mừng —— Vu Phương Phương bị điều đến đi dạy ở đại học hạng hai rồi.

Lý Phỉ vỗ bả vai Tiểu Phàm nói: "Như thế nào, tin tức này dễ nghe chứ? Về sau bên tai của chúng ta sẽ thanh tịnh không ít."

Tiểu Phàm hiển nhiên không có vui mừng như vậy: "Vu Phương Phương tại sao phải bị điều chuyển, mặc dù nhân phẩm cô ấy không được tốt, nhưng dầu gì công việc coi như có trách nhiệm."

Lý Phỉ liếc cô: "Cậu thật sự không biết?"

Tiểu Phàm lắc đầu.

Lý Phỉ đứng thẳng dưới bả vai, nói: "Cái người này là trợ lý của hiệu trưởng cũng không biết, tớ làm sao lại biết đây?"

Nét mặt đáng đánh đòn đi qua, cô lại rất vô sỉ nói: "Trước lúc Vu Phương Phương nghỉ việc muốn gặp cậu một lần, nói là có lời muốn nói riêng cho cậu biết. Hắc hắc, cậu biết đấy, đây chính là cơ hội thật tốt, để cho cậu hung hăng trút cơn giận ra."

Tiểu Phàm lườm cô một cái, thứ người như Vu Phương Phương thế có thể cách xa cuộc sống của bọn họ đã là một chuyện rất cám ơn trời đất rồi, nếu là cô lại đi bỏ đá xuống giếng, đây tuyệt đối là tự tìm phiền toái, chỉ có giống như Lý Phỉ như vậy văn nghệ mới ép hai thanh niên phải làm ra ngoài.

Quán cà phê trường học, Tiểu Phàm đi từng bước một đến gần, nét mặt ước ao ghen tị trên mặt Vu Phương Phương càng ngày càng rõ ràng.

Hai người ngồi đối diện một lát, yêu nữ đột nhiên bộc phát ra tiếng cười đến phóng đãng: "Vô luận tôi quan sát cô thế nào, đều không cảm thấy cô có sức quyến rũ gì. Nhưng. . . . . ." Sắc mặt của cô ta tối tăm, "Tại sao khắp nơi cô cũng có thể thắng tôi một bậc đây?"

Vẻ mặt Tiểu Phàm lộ ra nghi ngờ, không hiểu cô ta đây là đang cố gắng nói cái gì.

"Trước khi cô đến trường học, tôi là nữ giáo sư ưu tú nhất toàn trường, tiền thưởng hàng năm cũng là nhiều nhất, tôi có thể không nói khoa trương chút nào, người len lén thầm mến của tôi không phải số ít. Chỉ tiếc cô vừa đến, hình như tình thế lập tức cũng nghiêng về phía người kia bên, tôi khắp nơi tranh với cô, lại khắp nơi cũng đều rơi vào thế hạ phong. Mặc dù không phủ nhận được, cô giảng bài quả thật rất đặc sắc, nhưng mà tôi lại nghĩ sau lưng này còn có nguyên nhân khác thôi. . . . . ."

Tiểu Phàm xem như là đã hiểu, đây cũng là trước khi rời đi khắc sâu phân tích hoặc là lên tiếng phê phán một lần, cô khuấy động ly cà phê từng cái, lẳng lặng chờ đợi Vu Phương Phương nói xong.

"Tôi cho là công việc ở trường dù là tôi thua côi rồi, dầu gì trên tình trường tôi cuối cùng có thể thắng cô. Đàn ông đều là động vật không chịu nổi quyến rũ, chỉ cần người phụ nữ đủ không biết xấu hổ, là có thể lấy được bọn họ. Mà trên điểm này đoán chừng là cô không thể thắng được tôi đấy." Vu Phương Phương cười ha ha, "Tôi không có bối cảnh, nhiều năm công tác như vậy, gặp phải trắc trở vô số lần, cuối cùng là cho ra một chút kết luận, người phụ nữ xinh đẹp và thân thể thật sự là tuyệt hảo là giấy thông hành. Có lẽ các người là người thanh cao tự cho là những thứ này sẽ cảm thấy đó là tôi bị coi thường, được rồi, tôi chính là bị coi thường rồi, đáng tiếc loại bị coi thường này cũng đã từng mang đến cho tôi ưu đãi tốt, cho nên tôi không cảm thấy hối hận."

Nghe đến đó, Tiểu Phàm là thật sự có chút xúc động, mặc dù không thể tán thành ý tưởng của cô ta, nhưng vẫn là có thể cảm thấy được là lời nói thật tâm. Vu Phương Phương cũng không phải là cái gì đều không hiểu rõ, có lẽ cũng là bởi vì quá rõ ràng rồi, ngược lại chạy về một phía cực đoan khác.

Sắc mặt Vu Phương Phương vẫn kiêu ngạo như cũ: "Tôi nói lời này, không phải là vì muốn trưng cầu lý giải của cô, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi đều vẫn là như vậy, sẽ không thay đổi. Chẳng qua tôi muốn nói với cô chính là, cô thật rất may mắn. Giá trị của một người người phụ nữ không phải ở chính cô ấy có thể dốc sức làm bao nhiêu, mà là ở chỗ cô ấy có thể để cho người đàn ông cam tâm tình nguyện vì cô ấy bỏ ra bao nhiêu. Cho đến hôm nay tôi mới chính thức chịu thua, cô đại khái không biết tôi là vì cái gì sẽ nghỉ việc ? A, phía trên có người trực tiếp ra lệnh để cho tôi đi. Anh ngoan độc, căn bản không cho tôi quyền lựa chọn."

Cô dừng một chút, liếc Tiểu Phàm một cái: "Giống như cô nói tôi vẫn rất có bản lãnh làm cho người đàn ông leo lên giường của tôi, nhưng lần này tôi bị bại rối tinh rối mù, anh nói với tôi: bà xã tôi cũng không phải là tính tình lạnh nhạt, tôi c