
tay còn cầm theo một tô mì trứng gà thật lớn.
Anh gọi Tiểu Phàm qua ăn, cái bộ dáng hiền lành kia quả nhiên là rất giống
với Tiểu Phàm trước khi ly hôn, đương nhiên, biểu hiện của anh sẽ không
thể ân cần dịu dàng được bằng Tiểu Phàm, nhưng cũng đủ để khiến cô cảm
thấy kinh ngạc, bây giờ cô mới phát hiện rằng, nước cờ ly hôn này, tính
ra cũng không hỏng bét như mình đã tưởng tượng, ít nhất thì cũng coi như là cô đang được báo đáp cho cái khoảng thời gian mà mình đã hao tổn tâm tư lúc trước.
Khi hai người đang ăn, có mấy lần Tiểu Phàm muốn nói tiếp vấn đề vừa nãy nhưng đều bị Dịch Đông Thần nhẹ nhàng gạt sang một bên.
Cuối cùng, Tiểu Phàm nổi giận: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi!” Sau khi nói
xong lại nhìn thấy phòng bếp bừa bãi, cô mệt mỏi nói thêm một câu:
“Trước khi ra ngoài, rửa sạch chén bát, đem nhà bếp khôi phục lại như
lúc ban đầu!”
Dịch phó thị trưởng nghiêm mặt nói một tiếng: “Được!” Sau đó anh quả nhiên là bắt đầu đi rửa chén.
Tiểu Phàm ngồi ngoài phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc trộm một
lần, cô chỉ cảm thấy Dịch Đông Thần lúc này con mẹ nó thật gợi cảm, nhìn động tác anh rửa chén, Tiểu Phàm còn có thể cảm thấy từng cơ bắp nằm
bên dưới lớp áo sơmi của anh.
Nơi đó đã từng thuộc về cô, bàn tay cô đã vô số lần vuốt ve qua, cũng đã từng có vô số lần cô áp đầu mình
vào ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập mỗi khi cả hai vừa trải
qua cơn kích tình.
Hãm sâu vào hồi ức, Tiểu Phàm không phát hiện
ra Dịch Đông Thần cũng đang đưa mắt nhìn cô, anh chỉ thấy cô đang bóp
chặt móng tay mình, từng chút, từng chút một. Tuy cái động tác này thực
sự rất nhỏ nhưng chỉ giữa vợ chồng với nhau mới biết được, đây chính là
thói quen, biểu hiện này cho thấy bây giờ cô rất dễ dàng bị đẩy ngã.
Dịch Đông Thần đặt món đồ đang cầm trên tay xuống, đi đến trước mặt Tiểu
Phàm, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đẩy cô ngã lên trên ghế
sofa.
Bàn tay lướt dọc theo gò má của vợ mình, nơi mà rất lâu rồi anh đã chưa được chạm đến, Dịch Đông Thần dùng đôi môi che lấp cái
miệng nhỏ đang muốn kháng cự của cô, sau đó anh điên cuồng xâm nhập hôn
vào, đôi môi không ngừng tăng thêm lực, đầu lưỡi thoải mái cạy mở tất cả sự phòng bị, sau đó tùy ý tung hoành ngang dọc ở trong miệng cô.
Tiểu Phàm chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, kích tình bất ngờ đánh úp
đến như vậy khiến cho cô không có cách nào chống đỡ được, Dịch Đông Thần vén áo của cô lên, sau đó luồn tay vào bên trong nội y, lúc anh xoa nắn hai bầu ngực, Tiểu Phàm chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt nóng trong cơ
thể mình đang không ngừng tuôn ra, đôi chân cũng tự giác vòng quanh cơ
thể của anh.
Cô rất không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể
không thừa nhận, thân thể của cô không có cách nào kháng cự lại được sự
cám dỗ và khiêu khích của Dịch Đông Thần, chỉ cần anh nguyện ý thì rất
dễ dàng khơi lên sự kích tình trong cơ thể cô.
Dịch Đông Thần
điên cuồng châm lửa nhưng lại chậm chạp, không chịu làm cho cô thỏa mãn, anh tiến sát đến bên người Tiểu Phàm, nhỏ giọng nói: “Nói em yêu anh!”
Bị dục hỏa thiêu đốt, Tiểu Phàm cố nén cơn kích động trong cơ thể mình, cô nói: “Em yêu anh!”
“Nói cho anh biết, em là ai, anh là ai, người nào yêu người nào?” So với cô, Dịch Đông Thần vẫn luôn là bậc thầy, tại thời khắc mấu chốt này, anh
lại đang từ từ dẫn dắt cô nói ra đáp án mà mình mong muốn.
“Em là An Tiểu Phàm, yêu anh, Dịch Đông Thần!. . . . . . .Mau cho em. . . . . .Ừ. . . . . . . . .”
Có được đáp án mà mình muốn nghe, khóe miệng của Dịch Đông Thần khẽ cong
lên, một đêm này, anh có rất nhiều cơ hội để khiến cho Tiểu Phàm nói ra
những điều thật lòng mình, đêm dài mặc dù trôi qua rất chậm, nhưng anh
vẫn nên nắm chắc thời gian.
Hai người liên tục chiến đấu, từ trên ghế sofa xuống đến sàn nhà, Dịch Đông Thần không hề biết kiệt sức là
gì, anh cứ lần lượt châm lên ngọn lửa kích tình. Cuối cùng, anh ôm Tiểu
Phàm vào nhà tắm, vốn định tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ—— thật
sự đơn thuần chỉ là muốn đi ngủ mà thôi. Nhưng bình thường, ý định của
con người cũng sẽ hay thay đổi, thế là trong phòng tắm, hai người lại
mạnh mẽ triền miên thêm một lần nữa.
Tiểu Phàm không biết mình
đem chìa khóa phòng ngủ giao cho anh từ lúc nào, cũng không biết bọn họ
trở về phòng từ lúc nào. Tóm lại, khi cô tỉnh dậy thì đã thấy Dịch Đông
Thần đang ngồi ngẩn người, tựa lưng vào giường.
Ánh trăng chiếu
xuống, rọi vào một bên khuôn mặt của Dịch Đông Thần, trông anh có vẻ
mông lung huyền bí, Tiểu Phàm nghĩ, chính loại ảo giác này đã khiến cho
cô mê luyến cái người đàn ông giảo hoạt đang ngồi trước mặt mình, hơn
nữa, cho đến giờ cô vẫn chưa thể thật sự thoát ra khỏi vũng bùn đó.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến anh ta cũng đã từng ôm một người phụ nữ khác như
vậy, còn có thêm nhiều hành động kích thích nữa, ngay lập tức, cô cảm
thấy trái tim mình trở nên lạnh lẽo.
Tiểu Phàm cười hờ hững: “Thì ra cảm giác yêu đương vụng trộm lại tốt như vậy, chả trách kết hôn chưa được một năm, anh đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, sớm biết vậy tôi cũng muốn thử một phen.”