Hải Đường Nhàn Thê

Hải Đường Nhàn Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324530

Bình chọn: 9.5.00/10/453 lượt.

ao?”, Chu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng vui vẻ mỉm cười, chỉ là nhìn thấy trang phục của Hải Đường liền hỏi, “Tại sao…tại sao phu nhân lại mặc nam trang?”

Hải Đường mỉm cười có chút mất tự nhiên, đang chuẩn bị trả lời thì chủ thuyền kia đã tiến đến, xem bộ dáng ba người bọn họ hình như đã quen biết, “Đại ca, nguyên lai các ngươi quen biết sao, vậy là tốt rồi”

Chu Tiêu nhìn thấy Hải Đường không trả lời liền tự động đáp, “Chu Thụ, vị này chính là Phương công tử, là ân nhân của phu thê chúng ta, ngươi mau đến bái kiến”

“Phương công tử, thật ngại quá, ta đem ngân lượng trả lại cho ngươi, ta không nhận tiền của ân nhân”, Chu Thụ vừa nói vừa lấy ngân lượng ra khỏi ngực áo.

“Không cần, đây là hẳn nhiên”

Chu Tiêu cau mày giật lấy ngân lượng trên tay hắn đưa cho Hải Đường, “Ngươi…tại sao ngươi lại có thể thu tiền này? Công tử, thỉnh ngài mau nhận lại”

“Chu Tiêu, nếu ngươi từ chối thì ta sẽ không lên thuyền của ngươi nữa. Ngân lượng này cũng không nhiều lắm, ngươi đó, phải để cho Yên Nhược của chúng ta ăn ngon hơn mới phải”, Hải Đường đẩy tay hắn ra.

“Chuyện này…”, Chu Tiêu đứng nơi đó không biết nên làm sao cho phải.

Yên Nhược thấy bọn họ dây dưa mãi liền xòe tay thu tiền lại đây, “Được rồi được rồi, ta đi làm chút thức ăn cho công tử, tướng công, ngươi mau ra chợ mua thực phẩm về, đừng để thiếu”, nàng dùng ánh mắt ý bảo Chu Tiêu mua thức ăn cho ngon vào.

“Đợi đã, Yên Nhược a, đợi chúng ta đến bến tàu kế tiếp lại mua, ta cũng muốn nếm thử chút tay nghề của các ngươi”, Hải Đường nắm tay Yên Nhược khiến Chu Thụ có chút kỳ quái, tại sao nam nhân này lại có thể nắm tay đại tẩu, ấy vậy mà đại ca cũng không để ý.

“Được rồi, đợi tới bến tàu tiếp theo sẽ mua một ít thức ăn”, Chu Tiêu đem bạc đưa sang Chu Thụ rồi kéo hắn ra ngoài.

Yên Nhược cùng Hải Đường bước vào phòng, sau khi chào hỏi qua Đô Đô cùng Trầm nhũ mẫu, Yên Nhược lên tiếng, “Tại sao phu nhân lại ở chỗ này?”

“Ta từ kinh thành đến đây muốn đi Tô Châu du ngoạn một chuyến, chỉ là nữ nhân một mình bên ngoài không tiện lắm nên phải thay đổi xiêm y”

“Ra là vậy, còn…Phương công tử đâu?”

“Hắn ở lại kinh thành làm chút việc, ta ôm hài tử về trước, ngồi xe ngựa mãi cũng mệt nên thử chuyển sang đi bằng thuyền”, Hải Đường không muốn nàng biết chuyện của mình nên đành phải nói dối.

“Thật đúng là trùng hợp, qua nhiều năm như vậy vẫn có thể gặp lại phu nhân, đây cũng là phúc phận của Yên Nhược”

Hải Đường vỗ vỗ tay nàng, “Đừng nói như vậy, ngươi nọ là ai vậy, thân thích?”

“Ừm, là đệ đệ của tướng công, người có thể yên tâm, hắn là người thành thật”

Nàng nghe xong liền gật đầu, “Dọc đường đi còn phải làm phiền ngươi”

“Phu nhân nói lời này thật khiến Yên Nhược mất hứng, có người làm bạn, Yên Nhược còn chưa kịp cao hứng. Được rồi, phu nhân, ta đi nấu cơm, đợi lát nữa mọi người cùng nhau ăn”

Yên Nhược còn chưa ra khỏi cửa thì cửa đã mở, Đô Đô hứng phấn nhìn ra ngoài, “Ngươi làm gì vậy?”, Hải Đường lo lắng kéo hắn lại.

“Nương, a, phụ thân, Đô Đô muốn lên kia chơi”, Đô Đô nhìn thấy ánh mắt của Hải Đường liền sửa miệng.

“Ngươi a, không bao giờ ngồi yên một chỗ được, đi thôi!”, Hải Đường dẫn hắn lên boong tàu, Chu Thụ đứng phía trước chèo thuyền, Chu Tiêu ở phía sau chỉnh mái chèo, người trên người dưới điều khiển thuyền vững vàng lướt trên mặt nước.

Đô Đô nhìn Chu Tiêu chống thuyền, ánh mắt hắn mở lớn, hắn hứng khởi lắc tay Hải Đường, “A, thuyền đi rồi, thật nhanh a!”

“Công tử, tiểu thiếu gia, tại sao hai ngài lại lên đây?”, Chu Tiêu vừa chống thuyền vừa chào hỏi cùng Hải Đường.

“Hắn muốn lên đây chơi, các ngươi cứ để mặc chúng ta ở nơi này nhìn ngó là được”

Chu Tiêu gật đầu, “Tiểu thiếu gia, cần phải chú ý một chút, dưới đó có cá a!”

“Cá! A, có cá!”, Đô Đô muốn gạt tay Hải Đường nhưng lại bị nàng gắt gao giữ lại.

“Đô Đô, đứng nơi này mà xem!”, Hải Đường thấp giọng, nàng sợ tiểu tử này không cẩn thận mà rơi tõm xuống nước.

Đô Đô bất đắc dĩ nhóng đầu xuống dưới, hắn tựa vào lan can nhìn những cánh hoa trôi theo dòng nước mà vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

“Tiểu thiếu gia thích ăn cá sao?”,trong mắt Chu Tiêu có chút dịu dàng, tiểu thiếu gia đúng là đáng yêu, hắn có chút nhớ nhung bọn nhỏ ở Tô Châu, trong lòng chỉ muốn về nhà thật mau.

“Thích!”, vừa nghe đến hai chữ ăn cá, mắt của Đô Đô sáng lên.

Chu Tiêu nhìn thấy thuyền đã ổn định tốc độ liền buông sào, điều chỉnh vị trí một chút rồi đặt lưới cá, “Ta sẽ giúp tiểu thiếu gia đánh cá, tối nay sẽ có cá ăn”

Đô Đô lập tức dời ánh mắt tập trung vào lưới, hắn vừa nắm tay Hải Đường vừa tự mình tiến lên xem Chu Tiêu quăng lưới đánh cá.



Phương Sở Đình đuổi theo dấu vết của Hải Đường, hắn đã gặp chưởng quầy béo của quán trọ nọ để hỏi thăm tình hình lúc đó, trong lòng chưởng quầy béo có chút khẩn trương, người kia đã rời đi, chẳng lẽ trên đường lại phát bệnh mà mình không biết. Đúng là gương mặt Phương Sở Đình rất dọa người, chưởng quầy béo vừa trông thấy liền sợ run, nàng không dám giấu diếm đem tình huống lúc đó kể lại rành mạch.

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, lão Ngô đã t


Pair of Vintage Old School Fru