
ang co rút lại có quy luật, ngoài miệng cũng không buông tha cô.
Mặt Kiều Nhạc Hi mặt đỏ như rỉ máu, nhưng làm thế nào cũng không chịu được hơn nữa.
Giang Thánh Trác đánh vào nơi cực hạn kia vài cái, Kiều Nhạc Hi cảm thấy cảm giác trống rỗng ngứa ngáy lại nổi lên, rõ ràng vật kia của cậu còn đang trong người cô, cái loại cảm giác bén nhọn trống rỗng này kết hợp với nơi giao nhau của cả hai vọt tới đáy lòng, khiến tất cả tế bào toàn thân muốn hò hét, muốn cậu nhanh lên, nhanh hơn nữa.
"Giang Thánh Trác... em khó chịu...."
"Khó chịu chỗ nào?" - Giang Thánh Trác ra sức đẩy mạnh vài cái, "Chỗ này hay chỗ này?"
Kiều Nhạc Hi cau mày, "Bên tráii.... nhanh lên....."
Giang Thánh Trác khẽ nhìn ngực sưng to của cô, "Kêu lên....."
Cô tựa như chỉ chờ những lời này, trước đó tiếng rên rĩ bị kìm nén nhưng vì câu nói này mà tiếng kiều diễm phát ra càng nhiều.
Giang Thánh Trác đỡ lấy eo cô, từng chút từng chút ra vào kịch liệt, khuôn mặt cô trong mắt cậu dần dần trở nên xinh đẹp.
Hôm nay lần đầu tiên nhìn kỹ cô mới phát hiện ra nét khác thường, trên trán cô lộ vẻ phong tình quyến rũ, có lẽ do kích tình nam nữ nên xuất hiện vẻ xinh đẹp ẩn hiện đang nở rộ, đôi môi căng mọng hé mở để âm thanh từ bên trong phát ra không ngừng.
Hai chân cô mở rộng, tư thế này thuận tiện cho cậu tiến vào, cậu muốn đâm thật sâu thật mạnh vào, lí trí duy nhất còn sót lại của cậu theo vận động mãnh liệt đã không còn nữa. Cô được cậu từng bước từng bước đến tới đỉnh cao khoái cảm, nhắm mắt lại dựa trên cổ cậu, dùng đầu lưỡi trơn mịn khẽ liếm hầu kết của cậu.
Giang Thánh Trác bởi vì hành động không ý thức này của cô cực kỳ nổi giận, bỗng nhiên gia tăng tốc độ, nắm chặt vòng eo hung hăng nói, "Không được hấp dẫn anh nữa, không thì anh thật sự sẽ không quan tâm gì nữa!"
TRong phòng tắm hơi nóng bốc lên, tiếng nước lẫn tiếng thở dốc cùng rên rỉ tồn tại.
Sau khi tất cả qua đi, hai người ngồi trong bồn tắm lớn. Giang Thánh Trác ngồi ôm cô từ phía sau, Kiều Nhạc Hi không còn chút sức lực nào ngã vào lồng ngực cậu, tùy ý để cậu tắm rửa mình.
Giang Thánh Trác nhẹ nhàng chà nhẹ tóc cô nói, "Chủ nhật này theo anh về nhà nhé?"
Kiều Nhạc Hi giờ phút này vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Thánh Trác sau khi xử lý tóc cô xong trở lại phòng, quay người cô lại để cô nằm trong lòng cậu, cảm thấy bản thân như có được toàn bộ thế giới, khóe miệng mang theo theo nụ cười thỏa mãn, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Hết Chương 38.
Ngày hôm sau khi Kiều Nhạc Hi vừa mở mắt cảm thấy có điều khác thường, hai tay hai chân Giang Thánh Trác đều quấn trên người cô, đang ngủ say, hơi thở đều đều, đầu tóc có chút hỗn loạn nhìn qua giống như một đứa bé to xác.
Ánh sáng mặt trời bị màn cửa che khuất khó đoán được thời gian, cô vỗ vỗ cái trán, cầm điện thoại trên đầu giường nhìn, sau đó ngay lập tức ngồi bậc dậy.
Giang Thánh Trác bị hành động của cô đánh thức, mắt còn buồn ngủ mơ màng mở ra, "Sao vậy?"
Kiều Nhạc Hi hết nhìn bên này lại nhìn bên nọ để tìm quần áo, "Hơn mười giờ sáng, em bị trễ làm rồi!"
Giang Thánh Trác nghiêng đầu nằm trên giường, im lặng nhìn cô hồi lâu mới sâu xa mở miệng, "Hôm nay là thứ bảy".
Kiều Nhạc Hi dừng tất cả mọi động tác, suy nghĩ cả buổi lâu mới nghi ngờ hỏi lại, "Anh có chắc hôm nay là thứ bảy không?"
Giang Thánh Trác cười kéo cô xuống, "Em quên rồi à? Tối hôm qua em đồng ý theo anh về nhà, không phải là cuối tuần thì anh vội vàng hỏi em làm gì? Nếu em quên rồi thì.... anh có thể giúp em nhớ lại một chút".
Cả người cậu dính sát vào cô, Kiều Nhạc Hi cảm giác được □ của cậu đang tỏa ra hơi ấm, cô mang vẻ mặt phòng bị kéo ra chút khoảng cách, cười xin tha thứ, "Không tồi, không tồi, vậy chúng ta cùng ngủ lại một chút".
Giang Thánh Trác dựa sát vào cô hơn, tấn công lên cổ cô, kháng nghị trong im lặng.
Kiều Nhạc Hi dùng chăn ngăn lại vỗ vỗ chỗ nào đó trên người cậu, cười đến nổi không thở nổi, "Em trai ngoan, mau ngủ đi!"
Nói xong cũng không để ý tới Giang Thánh Trác, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Giang Thánh Trác bị cô lăn qua lăn lại khiến cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất tăm, ôm cô nằm một lát mới rời giường. Từ phòng tắm đi ra, đến giúp cô kéo lại góc chăn thì nghe tiếng chuông cửa.
Mở cửa ra, nhìn tới người khách sớm là thư ký của Giang Thánh Khiêm và cậu bé ủ rủ mặt mày Giang Niệm Nhất, đúng là có ngoài ý muốn, "Sao lại là anh?"
Thư ký Trần vẻ mặt xin lỗi, vừa định nói chuyện, Giang Niệm Nhất hất tay cậu ta chạy ôm đùi Giang Thánh Trác, tay giữ chặt không buông, hu hu khóc lớn, "Giang tiểu Tứ......."
Nhóc con ăn mặc giống như một chú gấu con, lưng mang túi xách hình hoạt họa, trên đầu còn dính mấy mảnh bông tuyết, lại thấy vẻ ủy khuất của nhóc nhìn qua có phần buồn cười.
Giang Thánh Trác ngồi chồm hổm xuống sờ đầu nhóc con, mở miệng là đùa giỡn với nhóc, "A, là ai dám khi dễ cháu đích tôn trưởng nam trong nhà? Đúng là không muốn sống nữa mà!"
Giang Niệm Nhất càng khóc càng đau lòng, ôm chặt cổ cậu đầu cũng không nâng lên.
Giang Thánh Trác ôm nhóc đứng lên, vỗ nhẹ phía sau lưng Giang Niệm Nhất nói với thư