
Tô Mạch thật chua
xót, thật buồn bã. Khâu Tư có cảm giác anh không giống như Tô Mạch mà
cô đã quen. Tình yêu là như vậy sao? Nó có thể dễ dàng đánh gục một
chàng trai giống như hoàng tử vậy sao?
Khâu Tư đã đi, bỏ lại Tô Mạch một mình đứng đó
nhìn về hướng nhà mình.
Thực ra mấy ngày nay anh không phải là anh không
về nhà. Hằng ngày anh đều về nhà, chỉ có điều là lúc Văn Hạ đã
đến cửa tiệm. Anh về xem Văn Hạ dọn dẹp nhà cửa thế nào. Anh không
biết là mình nên khóc hay nên cười. Trong lòng anh chua xót, cô nàng
lười biếng như thế mà ngày nào cũng đều xắn tay nấu cơm. Trong mấy
ngày mà cô có thể thay đổi nhiều đến thế. Anh thấy xót xa nhưng anh
vẫn không biết sẽ đối diện với cô như thế nào.
Đã một tuần cô không gặp Tô Mạch. Câu chuyện
nhỏ của cô đã được đăng lên mạng và có không ít người truy cập vào
trang blog đó. Rất nhiều người đã để lại lời nhắn. Có thể thấy đó
đều là những người bạn “cùng tư tưởng” vì lời nhắn đó nói rằng dù
sau tám mươi tuổi thì phái nữ vẫn có những tính cách tùy hứng,
hống hách nhưng lại đáng yêu, thơ ngây.
Mấy ngay nay, cô đã thay đổi rất nhiều. Cô cảm
nhận được từng thay đổi nhỏ của mình. Cô cố gắng học cách trưởng
thành. Cô không phải là thần tiên nên không thể trưởng thành chỉ sau
một đêm được. Thực ra cô không phải là người không hiểu biết như họ
thấy nhưng như Tô Mạch nói, cô dựa vào sở thích của anh, cô dựa vào
tình yêu của anh mà coi trời bằng vung.
Bây giờ anh không ở bên cô, cô phải sống tự lập
để Tô Mạch biết rằng, dù sống một mình thì cô cũng có thể sống
tốt, chỉ có điều cô vẫn nhớ tên khốn Tô Mạch.
Minh Ưu lại đến. Tuy cô không nhìn cậu ta nhưng
cậu giống như một ngôi sao, tỏa sáng lung linh, sao có thể làm ngơ
được chứ? Hằng ngày, cậu đều đến nhìn cô như vậy. Cậu không nói một
lời nào cũng không mang bút vẽ theo. Mắt cậu chứa đựng nỗi u buồn
và tội lỗi. Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể đáp lại.
Lúc đầu cô không nhìn, không thèm để ý đến cậu
vì cô không vĩ đại đến mức có thể tha thứ cho cậu mọi thứ nhưng
nghĩ lại, cô cũng nhận ra rằng, mình còn nhiều thiếu sót. Cô phát
hiện ra, có lúc tha thứ cho người khác cũng là một cách giải thoát
cho mình vì khi Minh Ưu được tha thứ thì cô cũng chỉ hống hách được
với một mình Tô Mạch thôi. Cô không cần phải phiền lòng vì những
người khác.
- Chúng ta cùng uống nhé. Lâu rồi chúng ta không
nói chuyện. – Văn Hạ bê một tách cà phê và một cốc nước đến trước
mặt Minh Ưu, mỉm cười.
Minh Ưu nhìn thấy Văn Hạ đứng trước mặt. Cô vẫn
xinh đẹp, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như thế nhưng cậu có cảm
giác cô đã thay đổi, một sự thay đổi mà cậu không biết diễn tả thế
nào. Vẫn là nụ cười đó nhưng nó rất khác. Nó tĩnh lặng ư?
- Tôi cứ tưởng chị sẽ không thèm để ý đến tôi
nữa. Hôm đó, tôi xin lỗi nhé. – Minh Ưu cúi đầu xin lỗi, giọng cậu
mang vẻ ấm ức khiến người nghe thấy buồn.
Văn Hạ ngồi thẳng người, hai tay giữ cốc nước
nhìn cậu giống như lần đầu tiên gặp mặt. Đứa trẻ này vẫn luôn khiến
cô cảm thấy thuần khiết, còn thuần khiết hơn cả cô. Đôi mắt trong veo
như nước hồ có chút gợn sóng, chỉ là gợn lăn tăn. Đây cũng là lý do
cô không nỡ làm cậu bị tổn thương. Rốt cuộc cậu vẫn là một đứa
trẻ.
- Cậu vẫn còn nhỏ. Đợi khi cậu thật sự gặp
được người mình yêu thì cậu sẽ hiểu được tình cảm của tôi lúc này.
Thực ra tôi cũng không thể trách cậu được. Giữa chúng ta tồn tại một
khoảng cách. Tôi luôn coi nhẹ cảm giác của anh ấy. Anh ấy luôn chiều
theo tính của tôi. Thực ra tối hôm đó, khi tôi đến quán bar, Khâu Tư
đứng bên cạnh anh ấy, trong mắt anh ấy vẫn chỉ có tôi. Tuy lúc đó anh
ấy rất giận và buồn vì tôi nhưng tôi biết anh ấy sẽ không rời xa tôi.
Chúng tôi cần có thời gian để bình tĩnh lại, để giải quyết chuyện
của mình. Minh Ưu, tôi luôn coi cậu là bạn. Hoặc có thể nói tôi coi
cậu như em trai mình. Có thể cậu sẽ có cảm giác tôi không tôn trọng
tình cảm của cậu nhưng tôi muốn nói, tình yêu là bình đẳng. Cậu có
quyền yêu, tôi có quyền cự tuyệt. Có thể rất tàn nhẫn nhưng cả đời
này, trái tim tôi chỉ có mình Tô Mạch thôi.
Văn Hạ thường gào to rằng cô yêu Tô Mạch. Cô
bình tĩnh phân tích, hồi tưởng lại mọi chuyện như thế này quả là
rất ít. Cô phát hiện ra rằng hóa ra mình cũng văn vẻ, cũng u buồn
nhưng tất cả những thay đổi của cô đều là muốn em bé trong bụng cô
có thể sống vui vẻ một chút.
- Vì tôi nhỏ tuổi hơn chị ư? – Minh Ư