80s toys - Atari. I still have
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322261

Bình chọn: 8.5.00/10/226 lượt.

với nhau. Thế nên nếu anh tiến vào quá sâu thì

sẽ đến lúc anh tự làm khó mình.



Sau khi về nhà, Văn Hạ chẳng nghỉ ngơi gì. Cô

nhìn thấy Hắc Hắc đang ngủ trong ổ thì nhẹ nhàng đi đến bế nó lên

như sợ làm nó thức giấc nhưng Hắc Hắc rất nhạy cảm. Cô vừa chạm

vào thì nó đã tỉnh giấc.

Hắc Hắc là chú chó thuần chủng. Tuy mới chào

đời chưa lâu nhưng lông nó đã mọc rất dài. Văn Hạ chỉ cần dùng một

tay cũng có thể bế lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

Hắc Hắc dùng đôi mắt nhỏ xíu giống như hai hạt đậu của mình chăm

chú nhìn Văn Hạ. Tuy nó còn nhỏ, chưa biết phân biệt người nào với

người nào nhưng với Văn Hạ, dường như nó cảm thấy tin tưởng, có thể

dựa dẫm giống như người mẹ.

- Hắc Hắc, con vừa đến thì chúng ta lại có

thêm một thành viên mới. Tuy bố con chưa về nhưng mẹ sẽ chăm sóc con

và cả em bé nữa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chăm sóc em bé nhé.

Tách trà thủy tinh phản chiếu nụ cười hạnh

phúc và hiền hòa trên khuôn mặt Văn Hạ giống như người phụ nữ mệt

mỏi lúc trước không phải là cô ấy. Tuy nhiên, trong chốc lát cô biết

mình nên vui vẻ, bình tĩnh hơn. Tâm trạng quá vui hoặc quá buồn không

thích hợp cho em bé nhưng cô sẽ cố gắng dành cho bé một môi trường

tốt. Đây là tình yêu của người mẹ ư?

Một cô gái dễ dàng bị kích động đã biến

thành một người phụ nữ bình tĩnh và hiền hòa.

Đêm đó Tô Mạch không về nhà, Văn Hạ cũng không

đợi anh. Cô phải đi ngủ vì em bé của cô cần nghỉ ngơi. Tuy lúc cô bỏ

đi, Tô Mạch và Khâu Tư vẫn ở bên nhau nhưng cô chắc chắn Tô Mạch chung

thủy với tình yêu của họ. Qua chuyện hiểu lầm lần trước, cô sẽ không

hiểu lầm anh nữa. Cô chỉ càng thêm tin tưởng Tô Mạch. Đó là người

đàn ông cô yêu sâu sắc nhất.

Đêm đó, Văn Hạ ngủ ngon giấc nên cũng không quá

mệt mỏi. Tô Mạch thì sao? Sau khi Mạc Đông đưa Văn Hạ về nhà thì anh

lập tức lái xe đi tìm Tô Mạch. Văn Hạ không cho anh nói với Tô Mạch.

Cô muốn tự mình nói với Tô Mạch nên anh cũng không lắm mồm. Nhưng khi

anh quay lại, nhìn thấy Khâu Tư vẫn ở đó thì trong lòng anh không biết

nên tức giận hay mỉm cười.

Bao nhiêu năm qua, một người con gái từ thầm yêu

đến nay đã chủ động theo đuổi, cả một sự thay đổi lớn. Nếu không

phải vì hoang mang cực độ thì có thể Khâu Tư đã không đi đến bước

này.

Lúc đó, cô ta luôn cảm thấy mình không xứng với

Tô Mạch. Hoặc là trước mặt Tô Mạch, cô ta luôn cảm thấy mình thấp

kém hơn điểm gì đó, không phải là thành tích, không phải là vẻ bề

ngoài mà là cảm giác không nói được thành lời. Bao nhiêu năm chia xa,

cuối cùng cô ta đã tìm thấy thứ thiếu sót đó. Đó là sự tự tin. Cô

ta không đủ tự tin đứng trước mặt anh, huống hồ là khiến anh thích.

Cô ta dùng tất cả mọi thứ để tìm lại anh hoặc

nói là tình cờ gặp lại. Đương nhiên là một sự tình cờ có sắp xếp.

Nếu không thì sao cô ta lại đến đây trùng hợp như vậy? Cô ta phát hiện

ra rằng, có một cô gái chưa chắc đã xinh đẹp, chưa chắc đã dịu dàng

đứng bên anh, kiêu ngạo nói, Tô Mạch là của tôi.

Cô ta thật sự ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên.

Mỗi tối về nhà, khi không ngủ được, cô ta đều nghĩ. Nếu lúc đó cô ta

chủ động hơn, nếu lúc đó cô ta tự tin hơn thì tất cả có thể sẽ

khác nhưng trên thế giới không có thuốc chữa cho sự hối hận, càng

không tồn tại thứ gọi là “nếu”. Khi cơ hội lần này bày ra trước mặt

cô ta, cô ta đã nắm lấy nhưng Tô Mạch lại có ác cảm với cô ta. Có

thể mọi người không hiểu nhưng ít nhất lần này, cô ta không muốn lại

phải hối hận nữa, cho dù là vì giấc mơ một thời thiếu nữ của

mình.

Trước khi chia tay, Mạc Đông vốn không nói thêm

gì nhưng Khâu Tư lại hỏi anh một câu:

- Hai người ghét em thế sao?

Sau bao nhiêu năm, Khâu Tư luôn nhớ câu nói đó của

Mạc Đông, đó là cậu nam sinh đã từng bị cô ta cự tuyệt dưới gốc cây.

Với tư cách là một người đàn ông, anh đã nói với cô ta, chẳng có gì

gọi là ghét hay không mà phải xem là bản thân mình nghĩ như thế nào.

Hôm sau, Minh Ưu thức dậy rất sớm và muốn đi ra

ngoài. Chuyện mẹ cậu qua đời đã khiến cả gia đình cậu ngập trong

bầu không khí đau thương. Thực ra cả gia đình cậu cũng chỉ có hai

người là cậu và bố nhưng ít nhất khi mẹ còn sống thì đó vẫn có

thể gọi là một gia đình.

Bố đã già. Nhưng dường như đêm đó, ông đã già

thêm mười mấy tuổi. Từ một người đàn ông trung niên tráng kiện, ông

đã trở thành một ông lão già nua. Từ lúc đó, cậu thật sự không hận

bố mình nữa, cậu luôn biết, không chỉ có mình cậu buồn b