
bỏ
mặc em mà. - Văn Hạ
khóc nức nở, tay cô
vẫn nắm chặt tay áo của anh. Nhưng dù Văn Hạ có khóc thế
nào, có cầu xin thế nào thì Tô Mạch vẫn không chịu lên tiếng.
- Anh không
tin em đúng không? Anh nghĩ rằng em nói dối
đúng không? Anh nghĩ rằng em có lỗi với anh đúng không? Anh nói đi. Tô
Mạch. Chết tiệt! Anh nói đi chứ? - Bây giờ Văn Hạ không cần giữ hình tượng gì
nữa. Giống như người phụ nữ lắm mồm đứng giữa phố, cô lắc mạnh người Tô Mạch,
cô chỉ muốn nói cho rõ ràng, cô
thật sự không làm gì có lỗi với anh cả.
- Em xuống xe đi. Anh muốn
yên tĩnh một mình. - Cuối cùng Tô Mạch đã lên tiếng nhưng giọng anh không mang
chút hơi ấm nào. Nó khiến trái tim Văn Hạ như rơi xuống đáy vực.
- Anh nghe em giải thích
được không? Em thật sự không làm gì có lỗi với anh cả. Anh hiểu lầm rồi. - Văn
Hạ cầu xin.
- Xuống xe. - Tô Mạch vẫn
nói.
- Chồng à, chúng ta đã
thống nhất là phải tin tưởng nhau. Anh đã nói anh tin em mà. Chồng ơi, anh đừng
giận mà. Em sai rồi. Em không nên ra ngoài với cậu ta. Em không nên để cậu ta
hôn em. Em không nên để cậu ta vẽ chân dung em.
Chồng. . . - Văn Hạ lo quá nên đã nói hết ra. Nói xong cô mớiphát
hiện ra điều mình không nên nói thì đã nói rồi. Con người cô là như vậy. Cô
thật sự không biết nói dối. Hậu quả của nói dối là
phải nhận sự trừng phạt.
Tô Mạch nhắm mắt không nói gì. Thực tế là anh đang
phảichịu đựng nỗi đau đớn vô tận. Văn Hạ vừa nói gì. Cô bị người
ta hôn, bị Minh Ưu
hôn rồi. Thế là thế nào? Lòng ghen tỵ
và ý muốn chiếm hữu làm anh muốn gào lên, khiến anh muốn Văn Hạ biến mất trước
mắt anh ngay lập tức, khiến
anh muốn đánh chết Minh Ưu ngay bây giờ, khiến anh muốn mình
cũng biến mất luôn.
Đúng vậy. Con người Tô Mạch là như vậy, một người đàn ông
có ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ hoặc có thể nói là lúc này
anh càng giống như một cậu bé, anh không cho phép nguời khác đến gần người mình
yêu, không cho phép tình yêu của mình có tì vết nào. Anh cảm thấy anh có thể cự
tuyệt mọi cám dỗ, có thể chỉ đế ý
đến một mình Văn Hạ. Thế nên anh cũng yêu cầu Văn Hạ như vậy. Anh biết Văn Hạ
thích ngắm những anh chàng đẹp trai, thích nói năng linh tinh nhưng anh vẫn
luôn tin, Văn Hạ chỉ chung thủy với anh.
Hôm nay, khi vừa bước vào tiệm cà phê, anh đã mất tất
cả.Khâu Tư, Minh Ưu, tại sao hai người này lại xuất hiện trong cuộc sống của
anh? Sao anh không thể né tránh được sự xuất hiện của họ? Từ lúc Minh Ưu xuất
hiện, anh đã muốn Văn Hạ tránh xa cậu ta vì anh luôn cảm giác trên người Minh
Ưu có vẻhấp dẫn của một con thú nhỏ
bị thương, nó hấp dẫn phái nữ mà Văn Hạ
chính là người không theo quy phạm. Thế nên anh không để họ tiếp
cận nhau, không cho cô làm người mẫu cho cậu ta nhưng tất cả đã xảy ra
mà anh không hề hay biết. Anh ngốc thế
sao? Cô thật sự cảm thấy anh ngốc thế
sao?
- Xuống xe. Hôm nay,
anh không muốn nói gì cả. Hômkhác nói chuyện sau. Em còn không xuống xe thì anh
sẽxuống đấy. Tô Mạch
vẫn giữ thái độ lạnh như băng
nhưng lại lộ ra sự kiên định khác thường.
Văn Hạ nước mắt lưng tròng nhìn thái độ kiên quyết cùa
Tô Mạch mà bặm môi, màu đỏ từ từ lan ra phủ lên làn da trắng. Rất đau nhưng cô
vẫn không thôi. Cô cảm thấy chỉ có như vậy mới có thế giảm bớt nỗi đau trong
lòng mình. Cô quá hiểu Tô Mạch. Người hiểu anh nhất chính là cô. Lúc này chắc
chắn anh không muốn nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ngay, chắc
chắn nói được là làm được nhưng sao cô có thể để anh đi chứ? Cô sợ, sợ như vậy.
Họ không thể tiếp tục ở bên nhau nữa vì Tô Mạch đã nói, đừng lừa dối anh, nếu
không thì anh không biết sẽ thế nào đâu.
Văn Hạ đành phải xuống, nhìn xe của Tô Mạch tuyệt tình
đi xa. Một mình cô đứng lại đó không thốt nên lời mà nước mắt cứ thế tuôn trào.
Chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho cô. Vậy cô phải làm thế nào đây?
- Cô không sao chứ?
- Văn Hạ, chị không sao
chứ?
Hai giọng nói đó cùng đồng thanh vang lên phía sau cô.Lúc
này Minh Ưu và Khâu Tư cũng đã kịp tới nơi.
Văn Hạ ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt căng thẳng lo lắngcủa
Minh Ưu, còn cả khuôn mặt cố giả bộ quan tâm của KhâuTư.
Cô cảm thấy thật đáng ghét, tất cả đều
đáng ghét.
Tại sao họ lại đến làm phiền cuộc sống bình yên của
cô?Tại sao khi thấy cô quá hạnh
phúc thì họ lại ghen tỵ với cô vậy? Họ thật sự đã bắt nạt cô giống như bắt nạt
một cô gáichẳng biết gì.
- Hai người, hai
người hãy tránh
xa tôi ra. Tất cả cút đi cho tôi. Các người thấy tôi dễ bắt nạt lắm hả? Khâu Tư
tôi cảnh cáo cô, Tô Mạch là của tôi. Dù
chúng tôi có cãi nhau, chia tay thì anh ấy vẫn là của tôi. Đời này kiếp này Tô
Mạch sinh ra là để chờ đợi
tôi. Cả đời này cô cũng không giành được đâu. Thế nên tốt nhất là cô nên từ bỏ
ý định này đi. Cô dám cướp Tô Mạch của tôi thì tôi sẽ cho cô biết tay. -
Mắt Văn Hạ vẫn đẫm lệ, mặt trắng bệch nhưng giọng nói thì không có vẻ gì là
chịu thua, không có chút yếu thế. Đây chính là Văn Hạ, cô gái nhỏ bé khi ở bên
Tô Mạch nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ đốì với người khác.
- Có lẽ cô hiểu nhầm tôi
điều gì đó. Đây chỉ là một sự trùng hợp. -
Khâu Tư vô tội giải t