
n năm đó số người
ủng hộ Tô Mạch và Mạc Đông đúng là không sao phân định được.
- Anh
lại đây đi - Ánh mắt Khâu Tư vượt qua mọi người, gọi Mạc Đông
Mạc
Đông gật đầu, mỉm cười, anh không còn là chàng nam sinh xấu hổ năm xưa, anh đã
trưởng thành và thành đạt,anh có lòng tự trọng bản thân, sẽ không vì sự cự
tuyệt của cô mà đau lòng bỏ đi. Anh luôn nhắc nhở bản thân, lần sau, nếu xuất
hiện trước mặt Khâu Tư, anh nhất định sẽ là người đàn ông đầu đội trời chân đạp
đất
Sau khi
Mạc Đông ngồi xuống, mọi người tự nhiên xoay mũi súng về phía anh. Chẳng lâu
sau, vài ly rượu vào bụng, mọi người càng trở nên sôi nổi. Sau đó mọi người lại
tiếp tục đi hát karaoke. Văn Hạ vốn cảm thấy thật tẻ nhạt, chẳng quen biết ai,
một nhóm người uống đi uống lại, Tô Mạch cũng uống không ít và có vẻ hơi liêu
xiêu rồi. Nhưng hết cách, cô không tiện làm anh mất hứng nên chỉ có thể nhìn
Đại Đầu dìu Tô Mạch ra ngoài.
- Cậu
ấy không sao chứ? - Mạc Đông đuổi theo đi bên cạnh hỏi cô.
Văn Hạ
có ấn tượng khá tốt về Mạc Đông, đặc biệt lại thêm chuyện của Tô Tịch nữa, cô
cười tinh nghịch nói:
- Không
sao. Có điều chắc chắn hôm nay về nhà sẽ cảm thấy khó chịu.
Giọng
nói có vẻ đau lòng và chất chứa tình cảm khiến Mạc Đông bỗng cảm thấy vô cùng
ngưỡng mộ Tô Mạch. Thực ra, đàn ông đàn bà nói cho cùng thì cũng cần có bạn
đời, cần có một người biết yêu biết xót ở bên cạnh thì mới là hạnh phúc. Bây
giờ thực tế đã chứng minh, Tô Mạch đúng là người may mắn.
- Phải
rồi. Em đã khỏe chưa? Hôm đó, sau khi em đi, Tô Mạch đã đến tìm em. - Mạc Đông
mặc chiếc áo Nike ngắn tay màu tím, chiếc quần tây màu kem. Mùi rượu thoang
thoảng trong không khí cũng không ngăn được hơi ấm của anh.
- Vâng.
Em không sao. Hôm đó thật cảm ơn anh. – Lúc này Văn Hạ mới nhớ ra là mình vẫn
chưa cảm ơn anh.
- Anh
và Tô Mạch không phải người ngoài. Nói cảm ơn thì khách sáo quá đấy.
Văn Hạ
không nói nữa chỉ mỉm cười. Hai người cùng đi ra ngoài, không khí hòa hợp khó
nói thành lời.
Tô Tịch
vẫn thấy lo, trong lòng thầm rủa: "Chị Muỗi chỉ biết đi chơi một mình,
cũng không thèm gọi điện, cuộc tình hình thế nào rồi? "
Lúc này
Văn Hạ làm gì nhớ nổi chuyện đó - Ngồi trong phòng hát karaoke, nghe họ hát, họ
gào mà cô muốn phát điên. Khi cô ra nhà vệ sinh rửa tay thì tình cờ nghe được
cuộc nói chuyện giữa Khâu Tư và Mạc Đông ở hành lang. Cô xin thề, tuyệt đối chỉ
là tình cờ. Sau đó, cô không nén được tò mò chạy
đến nghe. Thật sự là cô không có ý gì khác.
- Em
sống vui vẻ chứ? - Giọng Mạc Đông vẫn ấm áp như vậy, giống như người khác hỏi:
"Em sống thế nào? ", theo định nghĩa của anh thì cuộc sống của Khâu
Tư rất vui vẻ. Đây là điều khiến Văn Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Vâng.
Anh nói rất đúng. Trông anh cũng rất ổn. - Giọng Khâu Tư nói chuyện với Mạc Đông
không dịu dàng như khi nói chuyện với Tô Mạch mà còn có vẻ lạnh lùng khó nổi
lên lời.
- Khì
khì! Đúng vậy. Xem ra em vẫn chưa bỏ ý định với Tô Mạch? - Câu này của Mạc Đông
khiến đôi tai hóng chuyện của Văn Hạ liền dựng lên ngay.
Mắt
Khâu Tư sáng lên, biểu hiện của cô ta rõ ràng như vậy, có phải hôm nay cô ta
uống hơi nhiều nên quên ngụy trang không? Thực ra cũng không phải. Trong số bao
nhiêu người như vậy, người hiểu cô nhất cũng chỉ có Mạc Đông thôi.
- Không
phải là chưa từng bỏ ý định mà là khôi phục lại ý định. Nếu em không tình cờ
gặp lại thì có lẽ em đã bỏ qua rồi. Tình cờ gặp nên tự nhiên muốn lấy lại. -
Câu nói này của Khâu Tư tràn đầy vẻ tự tin, tự tin đến mức khiến Văn Hạ muốn
tát cho cô ta hai cái. "Muốn lấy lại." Đó là Tô Mạch của cô, người
đàn ông của cô. Cô ta không muốn sống nữa sao?
- Khì
khì! Kịch vui bắt đầu rồi sao? - Giọng Mạc Đông có vẻ đùa cợt. không ngờ Khâu
Tư cười trả lời:
- Anh
cứ chờ xem.
Ấn
tượng tốt về Mạc Đông của Văn Hạ không biết sớm bay đi đâu rồi? Lúc này, cô mới
nhớ đến chuyện của Tô Tịch. Người đàn ông như vậy đâu có xứng để cô ấy yêu chứ.
Phải rồi. Cô sẽ gọi Tô Tịch đến để cô ấy thấy người đàn ông đạo đức giả này.
Tô Tịch
nhận được điện thoại của Văn Hạ thì vui mừng khôn xiết, nói sẽ đến ngay lập
tức. Đợi đến khi cô ấy vừa đến, Văn Hạ suýt nữa ngã té ghế.
Cô gái
này ăn mặc thật hấp dẫn, bộ đồ bó sát người trông giống như một học sinh trung
học vừa tan học. Mạc Đông cười vẫy gọi Tô Tịch. Tô Tịch chào tất cả mọi người
rồi ngồi xuống bên Văn Hạ thì thầm:
- Tình
hình thế nào rồi ạ?
Văn Hạ
trừng mắt nhìn cô ây, ngán ngẩm nói:
- Chẳng
có gì cả. Tình hình nghiêm trọng nhất là anh em uống quá nhiều. Lát nữa em cõng
anh ấy về nhé.
- Đồ
ngốc, anh ấy uống nhiều mà chị còn không lôi về, cẩn thật kẻo lát nữa bị người
ta lôi ra làm trò đùa đấy. –Nhìn Tô Tịch cực kỳ đoan trang nhưng miệng lại nói
năng chẳng hề thục nữ chút nào. - Để xem. Phải rồi. Họ ra phòng lớn hết rồi.
Chị ra đấy đây. - Văn Hạ nói rồi đứng lên bước ra ngoài. Tô Tịch cười, tiện thể
ngồi xuống bên Mạc Đông.
Kết quả
cô ấy mới ngồi xuống chưa kịp nói gì thì đã nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đó Đại Đầu
chạy vào gào lên:
-
Mau lên. Văn Hạ và Khâu Tư đánh nhau.
Tất cả mọ