
Mẹ Văn
Hạ nói trong nước mắt:
- Cô
nương à, mẹ xin con. Con đừng dày vò mẹ như vậy. Mẹ không chịu nổi nữa đâu.
Văn Hạ
nói:
- Mẹ,
con thấy mẹ rất kiên cường, rất vĩ đại. Mẹ có thể sinh ra đứa con ương bướng
như con là mẹ đã có cống hiến vĩ đại cho đất nước rồi. Mẹ hãy cố đợi đến ngày
con thành đạt thì sẽ có đài truyền hình tới phỏng vấn. đến lúc đó, mẹ có thể tự
hào mà nói rằng, con gái tôi có được thành công như thế là vì nó có một người
mẹ vĩ đại.
Bố Văn
Hạ cực kỳ tự hào nói:
- Con
gái, nếu con là con trai thì chắc chắn con sẽ là một ông chủ lớn.
Văn Hạ
nói:
- Bố
à, bố đừng nói bóng gió trách mẹ con không sinh được con trai cho bố. Ai bảo
con gái không bằng con trai chứ? Hơn nữa, khoa học đã chứng minh, việc sinh con
trai hay con gái phụ thuộc chính vào người đàn ông.
Người
đàn ông của Văn Hạ cắn răng nói:
- Văn Hạ
à, em còn dày vò anh như vậy thì thật sự là anh không cần em nữa.
Văn Hạ
nói:
- Vậy ư?
Em dày vò anh như vậy thì sao? Anh không cần em thì cần ai? Sao vậy? anh có đối
tượng khác rồi sao? Anh chê em chứ gì? Anh cứ nói thẳng đi. Em có chỗ nào không
phải với anh mà anh muốn vứt bỏ em. Ai dám cướp người đàn ông của em. Hứ! em sẽ
khiến cho cô ta sống không bằng chết. Không tin thì anh cứ thử xem.
Bạn của
Văn Hạ ngưỡng mộ tự hào nói:
- Muỗi
[1'> à, nếu cậu là đàn ông thì chắc chắn cái vòi của cậu có thể chọc thủng cả
mái nhà đấy.
[1'> Vì trong tiếng
Hán, chữ “văn” ở tên Văn Hạ đồng âm với từ “con muỗi” nên những người thân hay
bạn bè thân thiết thường triêu Văn Hạ là muỗi hoặc gọi cô là muỗi.
Văn Hạ
nói:
- Cậu coi
thường chúng tôi quá đấy. Từ nhỏ tớ đã trèo lên mái nhà lợp ngói rồi. Thế nên
dù tớ không phải là đàn ông thì tớ cũng có thể chọc thủng mái nhà. Chỉ duy nhất
một việc tớ không làm được là cưới cậu thôi. Tất nhiên là tớ cũng không muốn
cưới cậu, tốn kém lắm.
Văn Hạ
cũng giống như rất nhiều cái tên khác. Thoạt nghe là người khác đã nghĩ ngay
rằng, nhất định cô được sinh ra vào mùa hè. Chính xác. Nhưng hình như cái tên
này không bình thường cho lắm nên cô thường xuyên phải nhẫn nhịn. Thực ra mẹ cô
là giáo viên mà còn là giáo viên dạy ngữ văn giải thích thế này:
- Văn Hạ
nghĩa là lần đầu cảm nhận hương vị mùa hè.
Đó là
mùa hè năm 1986. Vào một đêm khuya, ở một thành phố nhỏ miền bắc, trong một gia
đình ngập tràn hạnh phúc, Văn Hạ đã dùng tiếng khóc ầm ĩ của mình để tuyên bố
với mọi người rằng, cô đã chào đời.
Theo
hồi ức của mẹ cô thì bố cô còn gọi điện thoại thông báo ngay lúc ấy. Khi đó, mẹ
cô đau đến chết đi sống lại, vào bệnh viện đến lần thứ ba mà vẫn chưa sinh
được. Bác sĩ nói vẫn chưa đến lúc nhưng trước tình hình vẫn chưa có dấu hiệu gì
thì bác sĩ đã đề nghị bà nên ra ngoài đi bộ. Thế nên bà đã sinh cô ngay trên
giường nhà mình chứ không phải giường bệnh trong bệnh viện. Đây cũng là một
trong những điểm mà sau này cô cảm thấy mình khác với mọi người.
Hàng
loạt sự việc sau này đã chứng minh rằng, từ thời khắc được chào đời, số phận đã
quyết định cuộc đời của những nàng hổ con sinh ra vào đêm mùa hè năm hổ này sẽ
gặp nhiều “sóng gió và thăng trầm”. mọi người đừng hiểu nhầm, hãy nghe tôi giải
thích. Câu này có nghĩa là những sóng gió và thăng trầm của cô đều đến từ những
vật lộn không ngừng nghỉ của cô. Đồng thời, cô cũng hiểu rất sâu sắc từ “xã hội
chủ nghĩa”. Nó khiến những sóng gió và thăng trầm của cô đổ lên mọi người xung
quanh, khiến mọi người đều luôn có cảm giác trí tưởng tượng của cô không lúc
nào ngừng lại, chẳng bao giờ im lặng.
Văn Hạ
từng nói:
- Nếu một
ngày nào đó, mọi người phát hiện ra tôi im lặng thì tức là tôi đã bị tổn
thương, tổn thương cực kì ghê gớm. Lúc đó, hãy tránh xa tôi ra một chút nếu
không người nào đến gần người đó lây xui xẻo.
Văn Hạ,
một cái tên thật thục nữ, một cái tên thật tâm trạng, một cái tên khiến người
ta thỏa sức tưởng tượng nhưng đó lại là một cô gái mạnh mẽ, một cô gái luôn
khiến người khác tức thổ huyết. Bởi vì, cô hay thay đổi, bộp chộp, ghê gớm,
ngang ngược nhưng đồng thời cô lại là một cô gái lương thiện, đáng yêu, ngây
thơ, xinh đẹp. Câu chuyện về cô gái đầy mâu thuẫn này diễn ra thật đẹp.
Mùa hè
ở thành Cát Lâm khiến người người chảy hết mỡ. Văn Hạ đi đôi giày cao gót, bước
xiêu xiêu vẹo vẹo cả buổi mà không bắt được chiếc xe nào. Thở hồng hộc, chẳng
thèm để ý đến hình tượng, cô vứt bịch túi xách lên chiếc ghế băng bên lề đường
rồi ngồi phịch xuống đó. Sau mới đứng bật dậy lấy khăn giấy trong ở trong túi
ra lau chỗ vừa ngồi. Hôm nay, cô mặc chiếc quần ngố màu trắng nên không thể
dính bẩn được. Nếu không về nhà mà phải tự giặt lấy phiền phức lắm.
Lau ghế
xong, cô vò khăn giấy ném vào thùng rác ở bên cạnh rồi ngồi xuống đưa tay che
ánh mặt trời, thở hổn hà hổn hển. Đột nhiên cô nhận ra lúc này mình giống một
chú chó không chịu nổi nắng nóng đứng bên đường, may mà chưa thè lưỡi ra mà
thở. Nghĩ tới đây, cô chỉnh lại tư thế ngồi sao cho ngay ngắn, vắt chéo chân,
lấy tay vén tóc ra sau tai như thể một pho tượng bị phơi nắng.
Lát
sau, cô không c