
tưởng thật?”
“Anh
rất hợp mặc đồ thương hiệu CK. Anh không biết đấy thôi, từ cái giây phút anh
mặc cái áo đó bước ra từ trong phòng thử đồ, thì anh đã trở thành người đàn ông
có thương hiệu rồi.”
“Đợi
cho anh trở thành Bill Gates rồi, anh sẽ mua hai chiếc, mặc một chiếc, còn vứt
đi một chiếc.”
Khi
quay người bước ra, đi qua một cửa hàng bán sôcôla. Còn nhớ anh đã từng nói với
cô, giá như anh có thể sinh ra ở Mỹ thì tốt biết mấy, nơi đó là quê hương của
sôcôla. Đúng vậy, người Mỹ đều thích ăn sôcôla, giống như trẻ con Trung Quốc
thích ăn kẹo từ bé vậy, thật là hạnh phúc. Bao nhiêu là hãng sôcôla. Mùi vị
khác nhau, cô chọn từng loại một, cho đến khi túi xách tay đã đời mới thôi. Đồ
trên tay càng ngày càng nhiều, đều là những thứ anh thích.
Trở về
đến nhà, mẹ cô giật thót người: “Mua nhiều đồ vậy, con đang đi cứu trợ cho dân
tị nạn đấy à?”
“Bạn
học nhiều, người này một ít, người kia một ít là hết ngay, chẳng lẽ đi về tay
không, ngại lắm!”
Sau đó,
cô cho tất cả đồ vào trong va li, đã không thể đóng thêm được nữa, nhưng cô vẫn
có đóng, suýt chút nữa làm hỏng cả va li.
Cuối
cùng thì máy bay cũng hạ cánh, tâm trạng cô cũng đã trấn tĩnh lại nhiều. Khoảng
năm giờ ba mươi phút chiều, trên đường phố của thành phố đảo, taxi nối đuôi
nhau đi. Cảnh vật trên đường vẫn quen thuộc như thế. Dưới vòm trời của thành
phố này, Thẩm Anh Xuân đã từng sống sáu năm. Nơi đây có tuổi trẻ của cô, có
tình yêu của cô, có hơi thở của cô, có niềm vui và cả nỗi đau của cô. Vì vậy,
cô không phải là khách qua đường của nó, cô cảm giác như mình đang trở về nhà.
Sau ba
tháng, Thẩm Anh Xuân lại trở về thành phố Thanh Đảo. Giống như là đã xa cách cả
một thế kỷ vật, cô đứng trên một con đường nhỏ trước cửa nhà, rẽ về phía tay
phải chính là cửa phía nam của đại học B. Ban đầu, họ quyết định thuê nhà ở
đây, bởi vì ở đó có quá nhiều thứ liên quan đến ký ức của mình. Vừa qua thời
gian của bữa tối, những sinh viên vừa đùa nghịch, vừa nói cười bước ra khỏi
cổng trường, đi ngang qua người cô. Khi Thẩm Anh Xuân đang đứng ngây người ra,
có một người đàn ông bước tới, nhìn qua hành lý bên cạnh cô, hỏi cô một cách
thân thiện rằng có phải là sinh viên mới tới nhập trường, chưa quen đường của
trường, thì anh ta có thể giúp đỡ.
Cảm ơn,
Thẩm Anh Xuân cũng lễ phép như vậy để trả lời và mỉm cười hiền từ. Nhưng nụ
cười đó biến mất rất nhanh chóng. Sống ngoài xã hội ba năm, cô cảm thấy dường
như mình đã già dặn hơn rất nhiều.
Cho đến
khi ánh trăng nhô lên, ánh trăng sáng như vậy là cô thích nhất, cũng là vô vàn
những đêm ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô. Có anh, có hơi thở của anh, có tất
cả của anh. Anh đã trở thành một phần của cơ thể cô. Cô cũng đã là của anh.
Nhìn
cảnh vật quen thuộc, trái tim Thẩm Anh Xuân bỗng trở nên mềm mại, bây giờ mới
cảm thấy bốn năm của cuộc sống sinh viên là quá ngắn ngủi, khiến người ta lưu
luyến, giống như qua đi rồi mới biết nó đẹp đẽ. Lúc hoàng hôn, người đi lại
trên con phố nhỏ cũng đông dần lên. Một đôi nam nữ trẻ tuổi, chắc là đang yêu,
gần gũi thân mật nhau trước mặt bao nhiêu người. Cô gái nắm tay người con trai,
hai người vai kề vai, sao mà giống mình trong quá khứ vậy.
Đêm dần
sâu thêm, cô kéo chiếc va li đi về phía nhà mình. Cô muốn cho anh một sự bất
ngờ, không biết lúc này anh đang làm gì trong nhà, đang lên mạng hay là đang
xem ti vi. Kỳ nghỉ này Từ Di đã về quê vì mẹ bị ốm, vì thế cô ấy sẽ trở lại
muộn hơn một ngày. Còn nửa năm nữa là cô ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Đường
Lý Dục, em đã về rồi…Thẩm Anh Xuân xách hành lý, khe khẽ bước lên tầng ba,
nhanh tay mở khóa, đẩy cửa phòng ra. Ngôi nhà quen thuộc của cô. Mùi hương mà
cô thích.
Đèn
trong phòng đang sáng.
Mũi ra
sức hít vào, đều là mùi hương của anh, mùi của hơi thở anh, mùi của tóc anh,
mùi của tình yêu. Mùi vị như vậy, đã từng làm cô say mê và ngây ngất…
Đột
nhiên, thế giới tĩnh lặng vô thanh. Rất lâu, rất lâu. Thời gian như đông cứng
lại vậy, trái tim đang đập của Thẩm Anh Xuân dường như bất chợt ngừng đập,
trước mắt là một màu đen tối, lạnh toát đến tận xương cốt, chết đứng. Đầu óc trống
rỗng, không có tư duy, thì chẳng phải là chết rồi hay sao?
Thẩm
Anh Xuân đang sững người ra nhìn cảnh đang quấn vào nhau, anh đang ôm cô ấy
trong lòng, anh cúi mặt xuống, hôn say đắm vào cằm, rồi môi cô. Cô phát ra
những tiếng kêu rên rỉ đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Nụ cười
đó, nụ hôn đó, sự ngọt ngào đó của họ trong mắt Thẩm Anh Xuân rạng rỡ như mặt
trời bị xé toạt vậy, nó đang bay lượn một cách trắng trợn trước mặt cô. Tất cả
tưởng tượng đều mất đi đôi cánh lãng mạn, tất cả suy nghĩ đều không có mùi vị
ngọt ngào. Anh vẫn cao to lừng lững như thế, anh vẫn có những nét đậm chất đàn
ông, ánh mắt sáng như sao vậy.
Thẩm
Anh Xuân nhìn người mà cô yêu và người anh yêu, không phải không biết, chỉ là
đến khi sự việc nó xảy ra rồi mới chợt tỉnh ngộ.
Thẩm
Anh Xuân đứng ở cửa, mơ màng giống như là vừa nằm mơ một giấc mơ dài, rất lạnh.
Suy nghĩ loạn lạc khiến cô không biết phải như thế nào, nhưng tính