Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 9.5.00/10/406 lượt.

c cô còn chưa kịp nhúc nhích, ba người đối diện đã cùng nhau cất bước đi về phía cô.

Sau đó, Nhan Thanh kinh ngạc phát hiện ra, bên trong chiếc áo khoát đen mà Mục Thành mặc kia lại chính là bộ đồ bệnh nhân.

“Tiểu Thanh… Thật trùng hợp! Em không khỏe ở đâu à? Sao lại ở đây?” Hắn nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ nhàng ấm áp như thế.

“Chào.” Nhan Thanh gật đầu. Rõ ràng cô cố hết sức xem nhẹ sắc mặt tái nhợt cùng dáng vẻ suy yếu của hắn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, thuận miệng hỏi vài câu, “Anh nằm viện à? Nghiêm trọng lắm không?”

“Không sao mà, chỉ là cảm mạo thông thường thôi!” Trong mắt hắn hình như hiện lên ý cười, sau đó túm lấy cô gái trẻ lúc nãy bị Nhan Thanh đụng phải, “Tiểu Thanh, đây là bà xã của anh… Phùng Hinh!”

“Tiểu Tứ, đây là…”

“Xin chào, tôi tên là Nhan Thanh!” Cướp lời hắn trước, Nhan Thanh mỉm cười và nói, “Là bạn học của anh Mục đây!”

Thật ra từ trung học, Nhan Thanh đã học cùng trường với Mục Thành. Chỉ tiếc là hai người kém nhau ba tuổi, lúc cô nhập học, hắn đã tốt nghiệp rồi. Khi học đại học, nếu không phải Mục Thành đọc diễn văn ở trường, chắc là hai người cũng không có cơ hội gặp nhau.

Nhưng bây giờ vật đổi sao dời, khi quay đầu nhìn lại, có lẽ hai người ngay từ đầu đã định sẵn là sẽ đánh mất nhau!

“Bạn học của Mục Thành à?! Không ngờ lại đụng phải người quen!” Phùng Hinh rõ ràng rất vui vẻ, quay đầu lại nhìn Trần Hân Uyển, “Vậy chắc hẳn cô cũng quen biết cô Trần chứ!”

Trong mắt Trần Hân Uyển luôn có chút ý tứ gì đó khó nắm bắt được, ra vẻ gượng gạo, rồi lại như cất giấu ý nghĩ sâu xa nào đó. Cô ta chỉ đứng sang một bên, một mực im lặng không lên tiếng, cho đến khi Phùng Hinh nhắc đến mình mới cười nhạt, “Tôi và Tiểu Thanh cũng xem như là bạn thân thiết. Đại học là học cùng một chuyên ngành!”

“Đây thật đúng là có duyên!” Bỗng nhiên, mắt Phùng Hinh sáng lên như phát hiện ra điều gì, “A? Cô tên là Nhan Thanh, tốt nghiệp đại học A! Không phải tôi nên gọi cô một tiếng chị hai sao!”

Chị hai?! Nhan Thanh cảm thấy ớn lạnh… tự nhiên lại nhận mặt bà con, cuối cùng là đang quậy cái gì đây?!

Phùng Hinh nhìn vẻ mặt cô thì không nhịn được bật cười, “Chúng tôi đều phải gọi Cố Trạch Vũ là anh hai!”

Nhan Thanh giật mình. Mục Thành là con rể nhà họ Phùng có danh tiếng ở thành phố T, cô chưa từng gặp Phùng Hinh, chẳng qua anh trai cô ấy là Phùng Triết, cô từng gặp qua vài lần. Sao lại quên mất cái tên xấu xa đó chứ! Nhưng mà… ngay cả một cô gái nhà giàu chưa từng gặp mặt bao giờ cũng biết cô, chẳng lẽ trong giới của họ, cô lại nổi tiếng như thế sao!

“Vẫn luôn muốn gặp chị, đáng tiếc là chưa có cơ hội. Không thể tưởng tượng được hôm nay lại có thể gặp nhau ở chỗ này!” Lần này, Phùng Hinh dứt khoát vứt hết đồ đang xách trong tay xuống đất, trực tiếp nắm lấy tay cô.

“Ơ…” Sự nhiệt tình bất ngờ của đối phương khiến Nhan Thanh nhất thời không đỡ nổi, cô mỉm cười rút tay trở về, “Cô khách sáo quá, tôi cũng có nghe Cố Trạch Vũ kể chuyện lúc nhỏ của mọi người!”

“Phải không! Tôi đoán nhất định anh hai không nói tốt gì tôi đâu!” Phùng Hinh còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Mục Thành phất tay cắt ngang…

“Tiểu Tứ, anh vừa mới thấy trong nhà ăn bệnh viện có trà sữa mà em thích đó!”

Đây là ngại cô ấy nói nhiều nên kêu cô ấy ngậm miệng lại chứ gì!

“Biết rồi! Lát nữa em sẽ đi mua!” Phùng Hinh bực bội liếc hắn một cái. Nhưng sự mờ ám thân mật này khi rơi vào mắt của Nhan Thanh lại khiến cô cảm thấy có hơi… buồn nôn.

“Cô Phùng…” Nhan Thanh chậm rãi hít vào, thở ra cảm thấy nụ cười của chính mình thật giả tạo, “Hôm nay gặp được cô tôi cũng rất vui! Nhưng giờ tôi còn có việc phải đi trước, khi nào về thành phố T sẽ gặp lại!” Nói xong, cũng không thèm liếc mắt tới hai người còn lại, thuận tiện chào một cái rồi xoay người rời đi.

***

“Anh định gạt cô ấy mãi sao?” Cho đến khi người đi xa rồi, Trần Hân Uyển nhìn theo hướng Nhan Thanh rời đi, lên tiếng.

“Anh và cô ấy đã chia tay mấy năm trước rồi, chuyện của anh không liên quan đến cô ấy. Không thể nói là gạt cô ấy cái gì được!”

“Lừa mình dối người!”

“Coi như là vậy đi! Hân Uyển…” Mục Thành nghiêng người, ánh mắt nhìn cô vô cùng nghiêm túc, hơn nữa trong đó có ngụ ý cảnh cáo, “Rất cám ơn em hôm nay đã đến thăm anh! Có lẽ em nói đúng, anh là đang lừa mình dối người. Có vài chuyện, vẫn nên tiếp tục đến cùng là được rồi!”

Sắc mặt Trần Hân Uyển tái đi, “Yên tâm đi. Ngay cả đương sự là anh đây cũng thờ ơ, em sẽ không bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác đâu!” Nói xong mỉm cười tự giễu cũng quay người đi khỏi.

Mục Thành khẽ thở dài, quay đầu nhìn Phùng Hinh, phát hiện thấy cô cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt còn ẩn chứa sự nghiền ngẫm kỳ lạ.

“Em sao vậy?” Hắn hoài nghi hỏi.

“Còn đi uống trà sữa không?”

“Em nói xem?” Vẻ mặt Mục Thành rất vui, “Em muốn uống sao? Muốn thì cùng đi nào.”

Phùng Hinh lườm anh một cái, nhặt lấy mấy cái túi trên đất, đi về hướng thang máy. Kết quả chưa đi được hai bước đã bị hắn ngăn lại, sau đó trong tay nhẹ tênh.

“Anh xách giúp em nhé!”

“Anh đi được không đó?” Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn hắn.

Mục Thành


Pair of Vintage Old School Fru