Insane
Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323771

Bình chọn: 8.00/10/377 lượt.

y sao!” Nhan Thanh gật đầu,

nhíu mi ngẫm lại, “Tên của tôi là do mẹ tôi đặt. Sau đó, dường như từng

vô tình nghe ba tôi nhắc tới… Hình như, lúc mẹ tôi mang thai tôi thì mê

một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hy vọng tương lai tôi cũng có thể tìm

được người đàn ông như nam chính trong câu chuyện đó. Nhan Thanh… Ngôn

tình, có lẽ chính là ý nghĩa này!”

“Hả…” Sao lại có ba mẹ lạ đời thế nhỉ?!

Cố Trạch Vũ nghẹn ngào, bị lập luận đó làm choáng váng không nhẹ, “Ba em lại đồng ý sao? Thật hay giả?”

“Ha ha…” Nhan Thanh bỗng nhiên khẽ bật

cười, dùng một ánh mắt chế nhạo để nhìn anh, trêu chọc nói: “Đương nhiên là giả rồi! Thứ phổ biến nhất ở thời đại đó ngoại trừ tư tưởng Mao Đặng1 cũng chỉ là văn học nước ngoài, làm gì có tiểu thuyết ngôn tình để xem chứ! Nói vậy mà anh cũng tin à!”

Cố Trạch Vũ lắc đầu, cũng bật cười theo. Cô gái này thật là, ngay cả giở trò nghịch ngợm cũng có thể thuần khiết đến vậy.

Cứ như vậy, bầu không khí thoải mái lên,

hai người trò chuyện câu được câu mất vài đề tài vô nghĩa. Sau đó, Cố

Trạch Vũ thấy cô vẫn luôn ngắm nghía cây bút bi trong tay kia, rốt cuộc

cũng mở miệng hỏi ra nghi ngờ lúc nãy, “Vừa rồi tôi thấy em viết cái gì

đó, có thể nói cho tôi biết là viết cái gì không? Nhật ký? Hay là kinh

nghiệm khi gặp nạn?”

Nhan Thanh mỉm cười, rất lâu không nói gì.

Cố Trạch Vũ thầm mắng mỏ mình một trận

trong lòng, đang nghĩ ngợi làm sao để bầu không khí thân thiện hơn, cô

lại nhẹ nhàng lên tiếng, hơn nữa còn cho anh một đáp án đủ kinh ngạc…

“Là di chúc. Tôi đang viết di chúc!”

Não bộ của Cố Trạch Vũ trống rỗng chốc

lát. Sau đó nhún vai, nhịn không được cười, “Này em gái à, chúng ta

chẳng qua chỉ là gặp phải sương mù nên lạc trong núi vậy thôi, cũng

không phải là động đất hay tuyết lỡ gì mà đội cứu nạn vào không được,

chỉ cần từ từ chờ đợi là được. Đến mức phải chuẩn bị di chúc nữa sao?!”

“Nếu không có cứu viện thì sao? Hoặc là… bọn họ đến quá trễ, hoàn toàn không chờ nổi thì sao?”

“Ha ha ha…” Cố Trạch Vũ lại bật cười,

trong tiếng cười bất giác có chứa chút tự phụ và khinh thường. Tín hiệu

khẩn cấp anh phát ra đã có hồi đáp, cho dù không có tin tức từ phía

chính phủ, cũng có nhân viên cứu nạn chạy đến trong thời gian sớm nhất.

Cố Trạch Vũ muốn nói rằng ‘hoàn toàn

không có khả năng’. Nhưng khi anh đối diện với con ngươi trong suốt thấy đáy kia của Nhan Thanh, tất cả cảm giác về sự ưu việt và tự phụ lại tan đâu mất. Dường như khi ở trước mặt cô, mấy thứ này sẽ có vẻ tầm thường

không chịu nổi. Vì thế, lời đến bên miệng cũng sửa lại, “Không sao, cho

dù không có cứu viện, đợi đến ngày mai khi mặt trời mọc, sương tan,

chúng ta tự tìm đường về cũng không phải là không có khả năng.”

Nhan Thanh nhìn anh không chớp mắt, hình

như đang nghĩ gì đó, “Nghe dự báo thời tiết nói, trong vòng một tuần tới không có ngày nào trời nắng hết.”

Lần này, Cố Trạch Vũ hoàn toàn cứng họng, hồi lâu sau mới lắc đầu buồn cười, “Người đẹp nè, không phải là em xem

nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá, nên nghĩ có thể gặp được chuyện gì đó

kinh thiên động địa, sinh ly tử biệt mới tính là lãng mạn tuyệt vời!”

Nhan Thanh chậm rãi chuyển mắt đi chỗ

khác, sau đó gục đầu xuống không thèm nói nữa. Không phải cô ao ước sự

lãng mạn của sinh ly tử biệt, mà là vừa mới trải qua sinh ly phản bội

của người yêu và bạn thân, cùng với sự đả kích khingười bạn tốt nhất bị

tâm thần phân liệt. Chẳng qua, cô chỉ học được cách chuẩn bị nghênh đón

biến cố xấu nhất xảy ra ở bất cứ thời điểm nào mà thôi.

Mà sự im lặng của cô, lại vô cớ khiến Cố

Trạch Vũ đau lòng. Giữa lúc hoang mang, anh đọc ra được sự bi thương

nồng đậm không cách nào hóa giải từ sườn mặt của cô.

Anh khẽ an ủi, “Không sao đâu. Tin tưởng

tôi, sẽ có người đến cứu chúng ta!” Ma xui quỷ khiến thế nào lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo sưng đỏ của cô, dường như muốn truyền nhiệt độ cơ thể

và sức lực của bản thân qua cho cô vậy.

Cô bị cầm tay nên cứng lại một chút, sau

đó không biết do xuất phát từ cảm kích hay bởi vì khi con người gặp nguy nan thì trở nên cảm tính, lại khẽ nắm lại tay anh một chút.

Cũng chính tại khoảnh khắc đó, anh cảm

thấy nơi sâu thẳm tận đáy lòng mình đã làm ra một quyết định… Anh muốn

cô, sau đó che chở cô dưới đôi cánh của mình, yêu thương nuông chiều cô, không muốn cô có chút khở sở bi thương nào.

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Thời gian trôi qua từng chút.

Vì tránh ngủ quên khiến thể lực không chống đỡ nổi, sẽ bị tổn thương do giá rét thậm chí là chết cóng, tất cả mọi người đều tụ tập lại một chỗ, bắt đầu trò chuyện với nhau để xua tan cơn buồn ngủ.

Có thể là do bị chấn động não, Cố Trạch Vũ cảm thấy đầu đau âm ỷ, tầm mắt cũng càng lúc càng mờ dần. Cuối cùng cũng không nhịn nổi, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

Rạng sáng hai giờ, nhân viên cứu hộ rốt cuộc cũng đến chỗ hang núi của mọi người. Hơn nữa, đội cứu hộ cũng đáp máy bay đến, còn có hai nhân viên cảnh vệ cùng với thư ký của chú ba Cố Trạch Vũ.

Chú ba nhà họ Cố vừa nhậm chức tham mưu trưởng của quân đoàn nào đó, đúng lúc đến quân khu Tứ Xuyên tham gia một cu