Insane
Gió Xuân Vô Tình

Gió Xuân Vô Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326020

Bình chọn: 8.00/10/602 lượt.

ng diễm làm sư huynh ta bị thương… Có khi, đã giết huynh ấy rồi…” Nghi Huyên đau khổ khiến giọng nói cũng run rẩy lên.

“Giết không chết…” Vân Hòa đành biện bạch, “Chỉ cần quay về Chân Hư cảnh, là sẽ không chết…”

“Đủ rồi.” Nghi Huyên nói, “Chúng ta sẽ không quay về Chân Hư cảnh. Ngươi không cần phải giết tới giết lui nữa, nên đừng đi theo chúng ta.”

“Vì sao không quay về?” Vân Hòa đã đi tới bên cạnh Nghi Huyên, đôi mắt đau buồn chảy xuống dòng lệ óng ánh, “Cô có thể để hắn chết trước mặt mình thật sao?”

Nghi Huyên cúi đầu nhìn Thương Hàn, rồi hít sâu một hơi cười nói, “Ta không muốn huynh ấy tức giận đâu.” Thanh âm cô đột nhiên trở nên thoải mái, “Aiz… Thực ra nghĩ kỹ lại cũng có sao đâu, lúc cứu được từ Lũng sông Trường Nguyệt về thì huynh ấy cũng như thế này. Coi như chúng ta chưa từng tới đây, khi về Cửu Nhạc sẽ tìm cách khác, ở đó có rất nhiều người tài giỏi, nhất định có thể làm nên điều kỳ diệu. Còn nếu thực sự không thể… không thể…” Nói đến đấy, lại không thể nói tiếp được nữa.

Vân Hòa nghe xong, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng thương lượng: “Vết bỏng của hắn, ta có thể chữa được.”

Nghi Huyên nghe hắn nói, lại thu hết nỗi bi ai đau xót, trừng mắt nhìn hắn: “Ai thèm tin lời ma quỷ của ngươi.”

Vân Hòa ôm đầu gối mình, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lại dùng giọng điệu khờ khạo thân thiết như trẻ con nói với cô: “Hắn đã như vậy rồi, cô tin lời ma quỷ của ta cũng có sao đâu?”

Hắn nói vậy khiến Nghi Huyên ngẩn người. Đúng vậy, đã thành thế này rồi, còn có thể tệ đến mức nào được nữa? Người trước mắt mặc dù khùng khùng điên điên nhưng cũng có danh “Thần y”, có lẽ, nên thử một lần…

Cô đang lo nghĩ thì Vân Hòa đã đứng lên, vẫy cánh tay lên. Bất chợt nghe thấy tiếng Phượng Hoàng trong trẻo vang lên, con Phương Hoàng tuyết trắng kia như một làn mây bồng bềnh nhẹ nhàng bay xuống đậu trên cánh tay hắn. Hắn cười với Phượng Hoàng, rồi vung cao tay nói: “Thái Thanh Hạo Vũ.”

Bạch Phượng nhẹ bay lên, tung cánh vỗ phía trên người Thương Hàn. Từng chiếc lông vũ trắng bạc rơi xuống người Thương Hàn. Khi những chiếc lông vũ kia chạm đến vết bỏng trên người hắn, bỗng thổi bùng lên từng ngọn lửa nhỏ trên miệng vết thương. Ngọn lửa bốc cháy trên lông vũ trắng bạc, nháy mắt đã thiêu thành tro tàn, mà những vết thương trên người Thương Hàn cũng giống như bị đốt sạch, tan biến không còn dấu vết.

Chỉ tốn chút công sức, mọi vết bỏng trên người Thương Hàn đã được chữa lành hoàn toàn. Nghi Huyên giương mắt đờ đẫn lặng người đi, thật khó có thể tin. Cô quay đầu nhìn Vân Hòa, nghiêm túc hỏi: “Pháp thuật của ngươi sẽ không giống như linh khí của Chân Hư cảnh, chỉ là ảo giác che mắt người khác chứ?”

Vân Hòa nở nụ cười: “Không phải là ảo giác che mắt đâu. Nhưng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Hắn cần được uống thuốc điều dưỡng thêm, ta đi tìm thuốc.” Hắn nói xong, nhẹ nhàng chạy đi.

Thái độ bỗng biến chuyển đến kì lạ cùng những hành động đầy thiện chí vậy khiến Nghi Huyên hơi khó hiểu. Trước nay vẫn luôn hô đánh kêu giết như kẻ điên, vậy mà vừa nãy bị Thương Hàn hung hăng đánh đập, giờ lại như biến thành người khác hẳn, còn phấn khởi muốn chữa trị cho người ta… Ừm, đúng là điên quá nặng rồi.

Nghi Huyên xác định được đáp án thì tự gật đầu với bản thân mình.

Ngay sau đó, Vân Hòa phi thân quay về, trong tay cầm một cái chén nhỏ được cuốn từ lá cây. Hắn đưa cái chén cho Nghi Huyên nói: “Cho hắn uống đi.”

Nghi Huyên đón lấy, nhìn thoáng qua nước thuốc đen như mực trong chén, tỏa ra mùi hương khác lạ, thật là quỷ dị. Cô nghi ngờ liếc hắn một cái.

“Muốn ta nếm thử không?” Vân Hòa thành khẩn hỏi.

Nghi Huyên không nói thêm, nâng Thương Hàn dậy, cẩn thận rót nước thuốc vào miệng hắn. Đúng lúc này, Thương Hàn nhíu mày lại, mở mắt tỉnh dậy. Nước thuốc trong miệng khiến hắn hơi hoảng sợ, hắn nuốt xuống một ngụm xong không ngừng ho khan.

Nghi Huyên vui mừng khôn xiết, gọi hắn: “Sư huynh! Huynh tỉnh rồi! Thấy sao rồi? À.. Có nghe thấy muội nói không?”

Thương Hàn ngừng ho khan, yếu ớt phàn nàn: “Đắng quá…”

“Hả?” Nghi Huyên ý thức được hắn đang nói nước thuốc, vừa định khuyên hắn bảo “Thuốc đắng dã tật”, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện: “Sư huynh, huynh nếm được vị sao?!”

Thương Hàn cũng bừng tỉnh, hắn nhấp miệng mím môi lại, rồi bật cười, “Hình như vậy.”

Nghi Huyên cũng cười, “Ha ha, ngay lúc uống thuốc lại khôi phục vị giác, vận huynh đúng là xui xẻo. Còn nửa chén nữa, cố uống nốt nào.”

Thương Hàn gật đầu, ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc còn lại. Nghi Huyên thấy lông mày hắn nhíu chặt lại, cũng không đành lòng nói: “Có đắng quá thế không? Hay muội tìm chút đồ ngọt cho huynh nhé?”

Thương Hàn không đáp lại, chỉ trầm mặc chốc lát, sau đấy lại hỏi một vấn đề ngoài dự tính: “Nghi Huyên… Muội và ta từ xưa đến nay luôn bất hòa…”

“Ừ, cứ xem là vậy đi.” Nghi Huyên đáp.

Thương Hàn nói: “…Thấy ta nhếch nhác vậy, muội rất vui phải không?”

“Hả?” Nghi Huyên nhíu mày, “Huynh nói vậy là ý gì?”

Thần sắc Thương Hàn trở nên bất đắc dĩ, giọng nói dường như có phần chán nản, “Chỉ khi ta bị thương muội mới dịu