XtGem Forum catalog
Gió Chớ Động Tình

Gió Chớ Động Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322133

Bình chọn: 8.5.00/10/213 lượt.

gọi mấy món ăn chay.

Mùi thơm của bánh rán dầu hòa lẫn với mùi rượu thơm nồng, làm cho

bước chân của hắn tự nhiên hướng tới. Thật ra trong túi hắn cũng không

có nhiều bạc để đến ăn cơm ở quán rượu, nhưng nay với người không còn

sống được bao lâu nữa, bạc đương nhiên không còn quan trọng.

Tần Phong đang muốn động đũa, chợt nghe trong quán có người nói: “Mọi người đã nghe được tin gì chưa? Du Mính môn phát ra chiến thư với Nam

Cung Hoành Nhạc của Nam Cung thế gia, nghe nói hôm nay sẽ quyết đấu tại

đỉnh Phi Hồng.”

“Loại tin này ai mà chả biết.” Có người khinh thường nói.

Vài người xem ra không phải nhân vật tầm thường khẽ thầm thì to nhỏ.

“Mọi người nói ai có thể thắng đây? Thật muốn đi xem quá.”

“Nếu không muốn sống thì đi đi, may mắn sẽ được chết toàn thây đấy.”

“Thôi đi……”

Có người chen vào nói: “Nam Cung Hoành Nhạc có thể nói là võ lâm chí

tôn, nếu hắn cũng thua, thì người của chính đạo không ai có thể chống

lại ma nữ đó.”

“Không phải còn có Long Gia Bảo, Long bảo chủ à.” Lại có người phản bác.

“Đường môn đã bại rồi, nếu Nam Cung thế gia cũng bị đánh bại, chỉ sợ

mình Long Gia Bảo cũng không có năng lực đấu lại với Du Mính môn, võ lâm từ nay về sau sẽ bị một nữ nhân nắm trong tay.”

Những người đó vẫn còn “nước miếng tung bay” mà thảo luận, Tần Phong

đã bỏ lại rượu và thức ăn, một miếng cũng chưa đụng, vội vàng ra khỏi

Tiêu Dao Các.

Chạy như điên mấy trăm dặm đường, rốt cuộc ngày hôm sau Tần Phong cũng đến đỉnh Phi Hồng.

Vừa đến chân núi, hắn đã nhìn thấy cô gái mà mình trông mong, nàng

đứng trong gió, tay áo nhè nhẹ bay, tựa như tiên tử lạc vào nhân gian.

Hắn không dừng bước, nghiêng người thoáng nhìn nàng, phi thân nhảy lên sườn núi.

Trận quyết đấu đã kết thúc, chỉ còn lại một đám cỏ cây gãy nát, lá cây rơi rụng khắp nơi.

Thi thể vẫn còn chút hơi ấm, khuôn mặt Nam Cung Hoành Nhạc vẫn ôn hòa thanh bình như lúc còn sống.

Tần Phong vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Nam Cung Hoành Nhạc, ông tươi

cười vỗ nhẹ lên vai Tần Phong, nói: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng……

Người trẻ tuổi, sắc nhọn chưa hẳn đã tốt, kiếm càng sắc bén càng dễ bẻ

gãy.”

Khi đó hắn cũng không biết thanh danh của Nam Cung Hoành Nhạc, chỉ

biết đến ông như một lão tiền bối bình dị gần gũi. Ngày đó, Nam Cung

Hoành Nhạc mời hắn uống rượu, kể cho hắn rất nhiều chuyện trên giang hồ, đó là lần đầu tiên Tần Phong biết đến hương vị của rượu, kết quả uống

say như chết.

Họ vốn đâu còn lần sau gặp lại uống đến không say không về…… Tạm biệt, đã là ngăn cách sống chết.

Tần Phong lảo đảo tiến lên từng bước, đưa tay chạm vào thi thể của

Nam Cung Hoành Nhạc, ngực đau xót, một ngụm máu phụt ra từ cổ họng.

Hắn cố gắng cắn răng nhẫn xuống, đứng dậy ngẩng đầu lại gặp Mạc Tình đang đứng trước mặt.

Hắn đoán được Mạc Tình là người của Du Mính môn, oán hận chất chứa

không thể kềm nén, cay đắng nói: “Ta nhất định phải giết nàng, nhất

định……” Còn chưa nói xong, hắn đã thấy trước mắt tối đen, máu tươi phun

ra từ miệng hắn.

Khi hắn ngã xuống, ngửi thấy một mùi thơm, một thân thể vô cùng mềm mại nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Đó là một cảm giác tuyệt vời khó có thể nói nên lời, tuyệt vời làm

cho hắn quên hết tất cả thống khổ, như được trở lại những ngày trước

đây, ghé vào trong lòng mẹ.

Hắn rất muốn ôm sát thân thể mềm mại ấy, đáng tiếc không đủ sức!

Khi hắn khôi phục ý thức, mở to mắt, thấy được ánh nến lung linh lúc sáng lúc tối, giống như đôi mắt của nàng.

Nàng nhìn hắn, gần trong gang tấc……

Dưới ánh nến lay động, mỹ mạo khuynh thành làm cho hắn không khỏi nhìn đến thất thần.

“Huynh…… có khỏe không?” Mạc Tình nhỏ giọng hỏi.

“Đây là?” Tần Phong đánh giá căn phòng một chút, xoa xoa ngực, nhẹ nhàng đứng dậy.

“Quán trọ, huynh hôn mê, ta đưa huynh đến nghỉ ngơi một chút.”

“Cảm ơn!”

Mạc Tình lắc đầu không nói, Tần Phong cũng không nói nữa, đi đến bên

cửa sổ lướt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, không nói được một lời,

vuốt kiếm của mình.

Hai người xấu hổ im lặng trong chốc lát, Mạc Tình hỏi dò: “Quyết đấu…… huynh sẽ đi chứ?”

“Sẽ đi.”

“Huynh có chắc chắn thắng không?”

“Không.”

“Vậy huynh…… có thể không đi không.” Mạc Tình cắn cắn môi dưới, tóc trên trán bay rối che khuất ánh mắt.

Hắn giơ tay gạt lọn tóc rối trên trán nàng, ngón tay chạm đến da thịt nhẵn nhụi mềm mịn, nhiệt huyết ở đầu ngón tay bỗng sôi trào.

Thân mình Mạc Tình hơi cứng lại, đột nhiên đẩy tay hắn ra. “Không còn sớm nữa, ta có việc, sau này còn gặp lại.”

Nói xong cũng không quay đầu đã chạy ra ngoài cửa, “phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Tần Phong ngơ ngác nhìn tay mình, chỉ có thể cười khổ: Nếu vô duyên, sao lại gặp nhau, nếu vô tâm, sao lại gặp lại?

Đêm khuya, Tần Phong đang điều tức nội lực, vận chân khí để đánh tan

máu tụ ở ngực, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa như có như không, hắn

vừa nghe liền đoán được là ai, nhíu nhíu mày, ngồi ở trên giường không

hề động.

“Là ta.” Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của Mạc Tình lại càng dễ nghe hơn, tràn đầy dụ hoặc.

Tần Phong do dự một chút, vẫn đi ra mở cửa phòng, nhưng vừa thấy Mạc

Tình đứng ngoài cửa,