
ắn hỏi:“Sớm như vậy, có chuyện gì quan trọng à?”
Tần Phong ý tứ lùi lại, thi lễ, nói:“Đêm qua có người xông vào Long Gia Bảo, có ý đồ vô lễ với Lạc phu nhân.”
“Sao? Lại có chuyện này nữa hả, kẻ nào vậy, ta sẽ hạ lệnh đuổi giết hắn.”
“Chỉ là một tên tiểu nhân không biết trời cao đất rộng mà thôi, ta đã trừ bỏ hắn rồi.”
Long Thừa Vân lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói:“Tốt, may mắn có ngươi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Có thể thấy thủ vệ của Long Gia Bảo chưa đủ nghiêm mật, bảo chủ nên
bố trí lại mới tốt, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, sẽ tổn hại
đến thanh danh của Long Gia Bảo.”
“Gần đây ta nhiều việc vụn vặt quá, nên nhiều việc không suy tính chu toàn, không bằng ngươi giúp ta chuẩn bị một chút.”
Tần Phong do dự, lắc đầu nói:“Thân phận của ta không ổn, bảo chủ vẫn nên giao cho người khác thì hay hơn.”
“Aiz. Con bé Thanh Nhi này đúng là tùy hứng làm bừa, nói cái gì mà
đấu võ kén rể, chuyện này trong chốn giang hồ, ai chẳng biết võ công của ngươi không người nào sánh bằng! Ta đã dạy bảo nó một trận rồi, ngươi
nhường nhịn nó một chút, chớ so đo với nó.”
Tần Phong khẽ nhíu mày, thật ra hắn chẳng những hiểu tâm tư của Long
Thanh Nhi, mà còn hiểu được tâm tư của Long Thừa Vân, nhìn ở mặt ngoài
sẽ tưởng là hắn quá mức dung túng con gái, nhưng thực tế chính là hắn
muốn hiểu biết thực lực của anh tài trong các môn phái, đương nhiên,
Long Thừa Vân cũng muốn xem võ công của hắn, thuận tiện dựa vào lần đấu
võ này đề cao quyền uy danh vọng của mình.
Mà chàng trai trẻ của các môn phái không cần biết có lòng với Long
Thanh Nhi hay không, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện mình lần này,
hy vọng có thể một trận chiến thành danh, những chuyện thế này Tần Phong vốn không có lòng dạ nào tham dự, nhưng bất tri bất giác đã bị lôi kéo
vào.
Lỗi là ở hắn việc hắn đã uống nhiều mấy chén, nhất thời cao hứng, đột nhiên muốn thành thân.
“Được, ta đây sẽ làm.” Tần Phong nói.
Hắn không từ chối, không vì cái gì khác, chính là bởi hắn thật sự không muốn nàng lại bị nguy hiểm.
Vừa sắp xếp công việc cho mọi người, thay đổi thời gian tuần tra, và
cả phương pháp báo động cho nhau, Tần Phong liền thấy Lạc Vũ Minh đi về
phía mình.
“Chuyện hôm qua cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta chỉ sợ sẽ áy náy cả đời.” Lạc Vũ Minh nói.
“Đừng nói như vậy…… Ta cũng chỉ tình cờ nhìn thấy.”
“Không bằng đến chỗ ta uống vài chén, ta bảo Tình Nhi làm cho ngươi vài món ăn.”
“Không cần.” Hai từ thốt ra, Tần Phong mới để ý mình quá đường đột,
liền giải thích:“Ta đã hẹn Long Thanh Nhi ra ngoài một chút, để hôm khác vậy.”
“Vừa hay, mời cả nàng ấy lại đây, Tình Nhi còn nói muốn làm quen với nàng ấy đó.”
“Ngày khác đi.”
“Vậy ngày mai, ta sẽ về nói với Tình Nhi, nàng nhất định sẽ rất vui.” Không đợi Tần Phong trả lời hắn liền làm bộ kích động rời đi.
Tần Phong nhìn bóng dáng hắn, trong lòng sầu não thật lâu khó có thể
bình tĩnh, lẩm bẩm nói:“Bằng hữu, Lạc Vũ Minh, ngươi là bằng hữu tốt
nhất của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Đứng bên cửa sổ lầu hai, Lạc Vũ Minh nhìn ba hộ vệ lầu dưới âm hiểm
cười nói:“Tần Phong, ngươi trốn không thoát đâu, ta muốn cả thiên hạ này đều biết ngươi yêu thương vợ của ta, khiến cho cả đời ngươi cũng không
nâng nổi đầu dậy mà làm người!”
“Đáng tiếc ta để ngươi phải thất vọng rồi.” Ngô Mạc Tình, cũng chính là phu nhân của Lạc Vũ Minh, cất lời đằng sau hắn.
“Đúng vậy, ta nghĩ ngươi sẽ nói với hắn ta không tốt với ngươi, sẽ
nhào vào lòng hắn nói với hắn ngươi không lúc nào thôi nhớ hắn, thật sự
là lãng phí ta sắp xếp cho ngươi lần gặp gỡ này.”
Mạc Tình nhẹ nhàng cười một tiếng, mờ ảo như thần tiên:“Đương nhiên
ngươi muốn ta nói, ngươi muốn chàng không cưới được Long Thanh Nhi,
không được làm rể hiền của Long Thừa Vân, ngươi tưởng chàng cũng giống
ngươi vĩnh viễn sống trong ánh mắt khinh bỉ của người khác sao.”
“Ngươi thông minh hơn ta tưởng đó.”
“Ta sẽ không để ngươi lợi dụng, ta càng muốn chàng cưới Long Thanh
Nhi, càng muốn chàng được vạn người kính ngưỡng……” Nàng mỉm cười đi đến
trước cửa sổ, thản nhiên nói:“Chàng cái gì cũng có, sẽ thành thân cùng
người chàng yêu thương, còn có ta yêu chàng thầm lặng, chàng là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này……”
Ba! Một cái tát đánh mạnh vào da thịt vô cùng mịn màng của Mạc Tình, làm má nàng đỏ lên như sắp chảy máu.
Lạc Vũ Minh vẫn chưa hết giận, bóp cổ nàng hung ác nói:“Ngày mai ngươi liền biết chọc giận ta sẽ phải trả cái giá đắt gì.”
Trả giá đắt ư? Mạc Tình vuốt ve hai má, không nghĩ ra sẽ là cái giá gì?
Ngày hôm sau, Mạc Tình bị Lạc Vũ Minh lôi kéo đi xuống dưới lầu, khi
nàng thấy Tần Phong và Long Thanh Nhi ngồi trước bàn cơm, nàng liền
hiểu.
Tần Phong nhìn vào mặt nàng một lúc lâu vẫn chưa dời tầm mắt, hai đấm nắm chặt.
Nàng che gò má phải sưng đỏ của mình, cúi đầu né tránh tầm mắt hắn.
Nàng nghĩ dựa vào lý trí và cá tính của Tần Phong sẽ không hỏi nhiều,
nhưng nàng vừa ngồi xuống chợt nghe Tần Phong nói:“Minh, vì chuyện gì mà ra tay nặng như vậy?”
Nàng vội nói:“Không đau, cãi nhau giữa vợ c