
ông thể nào tưởng tượng mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn như vậy. Hắn không có gì cả, ngay cả một chút tôn nghiêm tối thiểu, kiêu ngạo và
nhân cách đều không có. Chính hắn cũng không tin sẽ có ngày mình nằm
trên giường của một kỹ nữ, làm cho nữ tử đáng thương nhất thiên hạ đến
đồng tình và an ủi.
Hắn ở lại gian phòng đó một tháng, bởi vì hắn không biết mình nên đi
đâu, hắn đã không có nhà, đã không có vợ, cũng không có linh hồn.
Hôm nay thứ Tần Phong có chỉ là tiền. Cuộc đời thật sự là châm chọc,
làm bạn đau khổ theo đuổi thứ mình muốn, lại mất đi thứ càng quan trọng
hơn.
Hắn chuộc thân cho Phiêu Phiêu, mua một quán rượu ở một chợ phồn hoa gần đó, để Phiêu Phiêu quản lý giúp hắn.
Một tin tức kinh người chấn động cả võ lâm — con gái độc nhất của minh chủ võ lâm phải lập gia đình!
Tin tức chấn động không phải vì con gái độc nhất của minh chủ võ lâm gả chồng, mà bởi người cưới nàng là Tần Phong.
Một lãng tử trong chốn giang hồ, một người là đề tài cho những kẻ nhàm chán cơm nước say sưa, một người……
Lời đồn về hắn rất nhiều, mà điều không đáng tin nhất trên giang hồ chính là lời đồn.
Kỳ Vân là một trấn nhỏ xa xôi, không có vẻ tú lệ như Tô Hàng, cũng không ngợp trong vàng son như kinh thành.
Một cô gái đi vào trấn nhỏ ấy, đi qua mỗi một quán rượu đều nhìn xung quanh vài lần, trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên gương mặt
trắng nõn, tròn tròn lộ ra đôi mắt to linh động, được khảm hai cái má
lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên trông ngọt ngào như đường mật, rung động
lòng người.
Nàng chính là Bạch Đông, chỉ cần là chuyện phát sinh trong giới giang hồ, những người nổi tiếng, cha nàng đều ghi chép cặn kẽ.
Đá xanh dài lồi lõm gập ghềnh, mang theo màu xám tang thương.
Bên đường chằng chịt quán rượu nhỏ, quán trọ chỗ nào cũng có, âm thanh huyên náo giao hòa với nhau.
Cái trấn nhỏ nhìn như rất tầm thường này, trong mắt người giang hồ,
cũng tượng trưng cho quyền lực tối cao. Bởi vì bốn năm tổ chức một cuộc
đại hội võ lâm được diễn ra ở đây, tất cả sự vụ chốn giang hồ trong trấn nhỏ này đều do Long Gia Bảo xử lý.
Bạch Đông rốt cuộc cũng dừng bước, tầm mắt tập trung vào một nam nhân đang uống rượu một mình trong góc.
Hắn mặc chiếc áo xanh dù không khoa trương, nhưng không thể nào che
giấu sức hấp dẫn của hắn. Gương mặt hoàn mỹ dù nhìn ở bất kỳ góc độ nào, đôi mắt tinh anh thâm thúy, mày kiếm anh khí bức người, bên môi mơ hồ
mang ý cười……
Nếu không phải trong tay hắn nắm chặt Thanh Phong kiếm, thì tất cả
mọi người đều cho rằng hắn là một thư sinh phóng khoáng, mà không phải
một kiếm khách.
Hắn, làm người đến người đi ở cái trấn nhỏ này chú ý không dứt, Tần
Phong, trước sau như một ngồi trong một quán rượu nhỏ hơi cũ nát, một
góc thuộc về một mình hắn, uống rượu, dường như chuyện hắn thành thân
làm cho mọi người huyên náo không hề liên quan đến mình.
“Aiz, tại sao mỗi lãng tử đều không thể rời bỏ ba thứ: Kiếm, rượu và mỹ nữ.” Bạch Đông thâm ý lầm bầm bên cạnh Tần Phong.
Nàng thấy Tần Phong không trả lời, bất giác xấu hổ ngồi xuống, lại
nói tiếp:“Sao không mời ta uống chén rượu, đừng quên ta đã từng giúp
huynh.” (Tiểu Dương: nàng Bạch Đông này xuất hiện ở Chương 1: Mở đầu.)
Ánh mắt hờ hững của Tần Phong dừng lại trên mặt nàng, suy nghĩ thật
lâu, mới ý bảo nàng ngồi xuống rồi thuận miệng nói:“Sao cha cô để một
mình cô chạy đến đây?”
“Đương nhiên là ta vụng trộm chạy đến. Sự kiện quan trọng như vậy của võ lâm mà bỏ lỡ thì thật đáng tiếc!”
“Có gì đáng xem? Đều là chút chuyện nhàm chán.”
Đôi mắt to trong veo như nước của Bạch Đông càng trừng lớn hơn, nàng
quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, coi chuyện chung thân đại sự của mình là chuyện nhàm chán chỉ sợ cũng chỉ có Tần Phong.
Bạch Đông từ nhỏ đã đọc các loại võ lâm bí sử, mặc dù chưa bao giờ
giao thiệp với giang hồ, nhưng lại hiểu thấu triệt giới giang hồ hơn bất cứ kẻ nào.
Nàng ghét những tên quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả, ghét
những tay hiệp khách tự cho mình là đúng, ghét đám tiểu nhân tranh đoạt
lợi ích, nịnh nọt, dù sao chỉ cần là người trong giang hồ nàng liền
ghét.
Người duy nhất nàng có vài phần kính trọng chính là Tần Phong, mặc dù những việc hắn đã trải qua, chuyện tình của hắn viết đầy trên sách,
nàng vẫn cảm thấy những ghi chép đó là không chân thật, Tần Phong có sức cuốn hút khó hiểu.
Vì không muốn không khí lạnh nhạt, nàng không thể không rời khỏi đề
tài “chuyện nhàm chán”:“Đã tìm được người huynh muốn tìm chưa?”
“Chưa, ngay cả cha cô cũng không có tin tức của hắn, làm sao có thể tìm được?”
“Vậy……” Bạch Đông đang muốn hỏi hắn tìm Lạc Vũ Minh có chuyện gì, mới phát hiện ánh mắt Tần Phong thất thần nhìn chằm chằm phía cửa, ánh mắt
ngày thường bình tĩnh bỗng mơ màng làm người ta khó hiểu, tay cầm chén
rượu khẽ run run.
Nếu không phải vài giọt rớt xuống bàn, thì Bạch Đông khó có thể tin
được một Tần Phong đối mặt với sống chết cũng không đổi sắc lại có lúc
run rẩy.
Cha nàng đã từng nói, đối với một người trong giang hồ run rẩy và thất thần đủ để lấy tính mạng của hắn.
May mắn nàng không ph