
“Chào mừng quý khách!”
Tôi đã quen nói câu này mỗi khi tiếng
chuông gió ở cửa quán vang lên…
Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đó,
trái tim tôi lặng đi trong tích tắc, sau đó đập liên hồi.
Anh ấy bước vào, lạnh lùng nhìn tôi đang
nở nụ cười ngây ngô.
Tôi biết, thế giới này đã không còn như
lúc đầu nữa.
Anh ấy không biết tôi thích mình. Nhưng
điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy thường tới quán, chỉ cần mỗi khi tiếng
chuông gió vang lên, tôi có thể nhìn thấy người đang ở ngoài cửa bước vào là
anh ấy.
Đối với tôi, đó chính là một niềm hạnh
phúc.
Autumn
Đập vào
mắt toàn là màu xanh, xanh đậm, xanh nhạt, xanh như nền trời, xanh như màu của
biển cả, như đại dương ôm trọn tất cả, giúp người ta quên mọi ưu phiền của thế
tục mà tự do phiêu lãng…
“Quan
Ngoại” ban ngày là một quán cafe, ban đêm thường bày bán các loại rượu. Cô ấy
chọn màu xanh là màu sắc chủ đạo trong quán.
Một
không gian không lớn lắm nhưng tất cả đều được tô điểm bởi màu xanh. Màu xanh,
ban ngày làm người ta có cảm giác như đang ở một nhà hàng hoặc quán trà chiều
thoải mái. Sau chín giờ tối, đèn được vặn nhỏ, ánh trăng soi rọi qua khe cửa
sổ, mùi cafe từ quầy bar lan tỏa khắp không gian tĩnh lặng, lại thêm tiếng nhạc
Jazz càng làm người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Một
người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, còn phía sau
quầy là bà chủ của Quan Ngoại.
Người
đàn ông đó nét mặt nghiêm túc, ít nói, còn bà chủ quán lúc nào cũng nở nụ cười
thật ngọt ngào. Mỗi lần ánh mắt của hai người chạm nhau, đôi mắt đen lạnh lùng
kia như ấm áp hơn.
“Đây là
cái gì?” Người đàn ông chau mày nhìn ly đồ uống màu trắng mà Thu Thần đưa tới
trước mặt nói vẻ hoài nghi.
“Bò
trắng!”, cô rất vui vẻ nói.
“Bò
trắng?” Cái tên nghe thật kỳ lạ.
“Đây là
cocktail em mới sáng tạo ra! Vẫn như thường lệ, anh là người khách đầu tiên có
may mắn được thưởng thức nó. Mau uống thử xem!”
“Cho
anh whisky”, mặc kệ thái độ đang rất háo hức của cô, anh vẫn cương quyết.
“Này,
uống mãi một thứ mà không thấy vô vị sao? Thử đi mà! Biết đâu anh lại thích!”
Cô chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào làm người ta chẳng thể từ chối, huống hồ
đó chỉ là một ly cocktail…
“Không.”
Anh vẫn không quên lần trước mình may mắn được
thưởng thức tác phẩm mới của cô.
Anh
cũng không biết tại sao cô luôn kiên nhẫn chờ đợi và muốn anh trở thành khách
hàng thí nghiệm của mình. Có lẽ vì lần nào anh tới cũng gọi một loại rượu, có
thể cô muốn anh thay đổi thói quen, cũng có thể… cô luôn muốn thay đổi anh…
Nhưng
có một điều không thể phủ nhận, cô là người phụ nữ đầu tiên dám làm thế. Vẻ
ngoài và cả tính cách nghiêm túc của anh luôn khiến người ta có cảm giác sợ
hãi. Nhân viên sợ anh, bạn bè cũng không dám cười đùa với anh, chỉ có cô…
Trước
thái độ từ chối lạnh lùng của anh, Thu Thần không cười nữa, đôi môi thể hiện sự
không hài lòng.
“Không
đưa whisky. Trừ khi anh uống ly Bò trắng này trước!”
Nghe
xem cô ấy nói gì này, bà chủ Quan Ngoại lại hai tay chống nạnh, uy hiếp khách
hàng rồi đấy!
Trong
im lặng, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cuối
cùng, anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, những người quen biết Thạch Chấn Vũ đều ngạc
nhiên đối với hành động tiếp theo – anh nhấc ly lên, uống liền một ngụm…
“Thế
nào? Không tồi chứ?” Thu Thần lại nở nụ cười, đôi mắt ánh lên niềm vui.
“Ngọt
quá”, anh phê bình không chút nể nang.
“Thế
à…” Niềm vui trong ánh mắt tan biến ngay.
“Có
thể… thanh niên sẽ thích.” Điều kỳ lạ là anh không đành lòng nhìn khuôn mặt
thất vọng của cô.
“Nhưng
em vẫn chưa làm được loại rượu mà anh thích…”, cô cúi đầu lẩm bẩm.
“Em nói
gì?” Giọng của cô quá nhỏ, hòa vào tiếng nhạc Jazz.
“Không
có gì.” Ngẩng đầu lên, cô lại mỉm cười. “Tới đây, whisky của anh đây!”
Bỏ đi
ly bò trắng xuống, Thu Thần đem tới cho anh một ly whisky đá…
* * *
Quá nửa
đêm, quán càng trở nên yên tĩnh, ngoài Thu Thần và Thạch Chấn Vũ ra, chỉ còn
một đôi tình nhân đang ngồi trong góc quán.
Thu
Thần pha một cốc cafe cho mình, còn Thạch Chấn Vũ uống whisky. Hai người cùng
nâng ly trong sự lặng yên, thi thoảng mới nói vài lời.
Thạch
Chấn Vũ không phải là người hay bộc lộ tình cảm của mình. Nhưng lúc này, tại
nơi đây, và cả người con gái ấy lại làm anh không thể giấu kín tâm tư.
Năm năm
trước, khi chọn một đôi giày để tặng người khác, anh đã gặp Thu Thần, rồi cũng
vì sự tò mò mà tới quán của cô, không ngờ anh đã trở thành một người nghiện tới
nơi này.
Anh
thích sự tĩnh lặng của quán, thích ruợu ở nơi đây và thích cả cá tính của cô.
Bước
vào quán chỉ thấy một màu xanh. Cô nói “Quan Ngoại” không phải là một danh từ
mà là một động từ.
Quan
Ngoại là nơi rũ bỏ hết những nỗi lo âu và áp lực của thế tục. Cô hy vọng mỗi
người khách tới quán đều có thể giải phóng mình, cảm thấy tự tại, thoải mái và
yêu đời.
Không
thể không thừa nhận cô đã làm những điều đó rất tốt, chí ít là đối với anh.
Mỗi khi
có tâm sự, anh đều tới quán của cô. Có lúc anh tâm sự cùng cô, đôi khi chỉ