
!”
Lâm Nhất Nhiên vẫn có chút không tình nguyện, rầu rĩ mở miệng.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời, nắng chiếu lên trên mái tóc ngắn của cô, thành một màu vàng nhạt, tỏa sáng.
Trần Tư Tầm không tự giác được, khóe môi anh cong lên, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, “Ừm, lần sau chúng ta sẽ đi ăn mì sốt tương.”
Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy bóng anh bao trùm lên cả người cô, ánh nắng ấp áp chiếu xuống bị cách trở, một vài tia sáng len lỏi trên bờ vai và mái tóc anh, trong đôi mắt sáng ngập tràn sự vui vẻ.
Cảnh hoàng hôn này thật sự rất hấp dẫn, khiến cô không khỏi có chút sợ sệt, giống như là đang bị mê hoặc, cô không thể khống chế được,vô thức gật đầu.
Trần Tư Tầm nở nụ cười thỏa mãn, anh nâng tay xoa lên mái tóc cô: “Đi thôi!” Nói xong liền đi về chỗ để xe.
“Sao vậy?”
Phát hiện Lâm Nhất Nhiên không đi theo mình, Trần Tư Tầm dừng lại, nghiêng người, vươn tay về phía cô gái đang đứng sững sờ tại chỗ: “Lại đây!”
Lâm Nhất Nhiên bước về phía trước hai bước, lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười dịu dàng và kiên nhẫn của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy, hình như là. . . . .có cái gì đó đang dần dần thay đổi.
Nơi Lâm Tâm Thất mời cơm là một tiệm vịt quay nổi tiếng trong thành phố.
Phòng ốc lịch sự, tao nhã. Lâm Tâm Thất mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm, bó chặt xung quanh, tôn lên vóc người hoàn mỹ, tóc dài như thác nước, mặc dù rất đẹp nhưng cũng không khỏi khiến người ta ganh ghét.
Lâm Nhất Nhiên nhìn mình mặc một thân đồng phục rộng rãi, còn bị đồng phục che lấp bộ ngực nho nhỏ, đột nhiên cô cảm thấy tự ti.
“Lâm Nhất Nhiên, tớ chờ cậu lâu rồi đấy.”
Đường Cẩm ngồi bên cạnh Từ Thụy, cầm đũa gõ vào chén sứ, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Sao cậu cũng đến đây?” Lâm Nhất Nhiên có chút kinh ngạc, quan sát Đường Cẩm, “Quần áo mới?”
“Nói gì vậy, cậu có thể đến chẳng lẽ tớ thì không sao?” Đường Cẩm hỏi ngược lại, đứng lên cho Lâm Nhất Nhiên nhìn rõ toàn thân, “Haha, Từ Thụy đặc biệt mua quần áo cho tớ đấy nhé!”
“Là tôi mời.” Lâm Tâm Thất cười nói, “Người có thể khiến cho Từ Thụy trở nên như vậy quả nhiên không nhiều.”
“A. . . .”
Lâm Nhất Nhiên không nói thêm câu nào, đi theo Trần Tư Tầm đến bàn tròn bên cạnh ngồi xuống, “Thất Thất, em đã mời những ai rồi?” Trần Tư Tầm bỗng nhiên hỏi như vậy khiến Lâm Nhất Nhiên sửng sốt.
“Trần Tư Tầm, anh vẫn luôn nhạy bén như vậy sao?” Lâm Tâm Thất hờn dỗi nói, Lâm Nhất Nhiên rời ánh mắt khỏi người cô.
“Nhiều năm rồi em không về nước, cho nên đã thông báo với tất cả bạn học cũ, mọi người cùng nhau vui vẻ một hôm.”
Lâm Tâm Thất cười cười nói nói, Trần Tư Tầm không lên tiếng, Lâm Nhất Nhiên nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, cũng không phát biểu một câu.
“Lâm Nhất Nhiên, cậu không biết à?” Đường Cẩm nói nhỏ bên tai của Lâm Nhất Nhiên, “Sao cậu lại mặc nguyên một bộ đồng phục tới đây, tớ nghĩ là cô ta muốn làm cho cậu mất mặt.”
Lâm Nhất Nhiên không nói câu nào, hung hăng nắm chặt đũa trong tay.
“Vậy à?” Vẻ mặt của Trần Tư Tầm thản nhiên, hai tay đặt trên đùi, nói: “Như vậy cũng được, để cho mọi người biết em đã trở về.”
“Đúng vậy.”
“Sao anh ta không giúp cậu?” Đường Cẩm hỏi nhỏ, Lâm Nhất Nhiên hơi quay đầu nhìn, Trần Tư Tầm vẫn như cũ, vẻ mặt nhẹ nhàng, bình thản.
“Tớ không cần anh ta giúp!” Lâm Nhất Nhiên hờn dỗi, giọng nói có vẻ hơi hung dữ, cô quay mặt đi, không thèm nhìn Trần Tư Tầm.
Bên trong phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất Nhiên nắm chặt đũa trong tay, không thèm nhìn ai, Đường Cẩm ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, vẻ mặt lo lắng, Từ Thụy nâng tay phải chống cằm, cười hì hì, nhìn chằm chằm Đường Cẩm, vươn tay trái ra vuốt ve mái tóc dài của cô. Ánh mắt của Lâm Tâm Thất hơi híp lại, mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm vẫn yên lặng ngồi một chỗ, trông có vẻ rất tự nhiên.
Ai cũng không nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nhất Nhiên phản xạ theo điều kiện, ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ phục vụ bước vào, “Xin hỏi các vị có thể gọi món chưa ạ?”
“Bây giờ chưa cần, cô đi xuống trước đi.”
Lâm Tâm Thất nói, ánh mắt xẹt qua Lâm Nhất Nhiên, cười tươi như hoa, “Căng thẳng à?”
“Không!” Lâm Nhất Nhiên ra vẻ ung dung, vén tóc trên trán, nói: “Không có.”
Lâm Tâm Thất cũng không hỏi thêm, Đường Cẩm nói nhỏ vào bên tai Lâm Nhất Nhiên: “Dù có chán nản cũng đừng bắt chước người khác vuốt tóc, cậu không có đẹp giống như người ta.”
Khóe miệng Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ: “Cút!”
Giọng nói có chút hung ác, Đường Cẩm “xì” một tiếng, che miệng bật cười, ngồi thẳng lại.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt trưng ra một nụ cười, thùy mị đến nỗi làm cho người ta sởn hết gai ốc, người phục vụ lại bước vào lần thứ hai, có chút mất tự nhiên nói: “Cái kia. . . . tôi đem đồ uống tới.”
Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên không chỉ có chút vặn vẹo, mà là vặn vẹo một cách cực kỳ rõ ràng.
“Hahaha.” Đường Cẩm xoay người, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, “Cậu thật biết cách pha trò, sắc mặt thay đổi rất nhanh nha.”
“Đừng cười, như vậy sẽ lại đau hai bên hông.” Từ Thụy vỗ nhẹ vào lưng Đường Cẩm, khuôn