
hay không. Thật ra cô rất rõ tại sao mình lại phải
liều mạng như vậy, dù cô không biết Niếp Ngân có vì mình mà đến nơi này
không, nhưng cô không thể để Niếp Ngân vì cô mà mạo hiểm tính mạng.
- Chạy trốn theo bản năng?
Lãnh Thiên Dục nhìn biểu cảm có phần sượng sùng của cô, hắn nheo mắt lại, đi tới bên người cô. Sắc mặt lạnh lùng, hắn nắm lấy một tay cô đặt lên cửa sổ thủy tinh.
- Để tôi cho cô biết nơi này cao đến thế nào! – Thanh âm của hắn giống như đến từ địa ngục, lạnh như băng, không chút tình cảm.
Thượng Quan Tuyền chau mày, cô dùng sức cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn,
nhưng bàn tay đó giống như một chiếc kìm sắt, lại lạnh như băng, khiến
cô thấy khó thở.
- Lãnh Thiên Dục, nếu anh không dám thì hoàn toàn có thể không đánh cược! – Cô lạnh giọng lên tiếng.
Bàn tay của Lãnh Thiên Dục khẽ siết lại, hơi thở sặc mùi nguy hiểm tản ra, bàn tay siết cổ Thượng Quan Tuyền ném sang một bên.
- A…
Cả người Thượng Quan Tuyền bị Lãnh Thiên Dục ném lên giường không chút thương tiếc, cô có cảm giác đau đớn đến mức muốn ngất đi.
Ngay sau đó, thân thể cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lên người Thượng Quan Tuyền.
- Lãnh Thiên Dục, anh… anh muốn làm gì?
Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền chặn lại ở lồng ngực cường tráng của
Lãnh Thiên Dục. Hơi thở dũng mãnh đột nhiên bao vây khiến cô không khỏi
nghĩ tới mọi chuyện trong đêm đó.
- Tôi muốn làm gì ư? Cô nói thử xem!
Đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục chợt bốc lên một ngọn lửa bừng
bừng nhưng lại không có chút tình cảm. Hắn chỉ dùng một tay đã dễ dàng
khóa chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.
Ánh mắt này, thật rét lạnh!Thượng Quan Tuyền rùng mình một cái, cả người không ngừng giãy giụa, đôi mắt luôn quật cường
tỉnh táo bắt đầu hiện lên tia sợ hãi: “Lãnh Thiên Dục, anh dám…”.
- Trên đời này không có chuyện gì Lãnh Thiên Dục tôi không dám làm! –
Giọng điệu lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục vang lên trả lời câu hỏi của Thượng Quan Tuyền, bàn tay kia nhanh chóng phủ lên trước ngực cô.
- Không… – Cảm nhận được sự nguy hiểm, Thượng Quan Tuyền càng giãy giụa
mạnh hơn, nhưng chỉ trong chốc lát, Lãnh Thiên Dục đã chặn được hai chân đang giãy của cô.
- Ngoan ngoãn lấy lòng tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua cho Niếp Ngân, nếu không….
Hắn nói nhỏ bên tai cô, sau đó như muốn giày vò thêm, hắn khéo léo há miệng ngậm lấy vành tai cô, day nhẹ.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên mở to mắt, cả người truyền đến cảm giác tê dại
cùng đau đớn. Cô muốn trốn đi, nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế, chỉ có thể cố gắng đè ép cảm giác rung động.
- Nếu không… Sẽ thế nào? – Cô run giọng hỏi.
Hắn cố ý dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn chăm chú vào mỗi sự thay đổi trên gương mặt cô.
- Nếu không, Thượng Quan Tuyền, tôi sẽ hành hạ Niếp Ngân… đến không còn dạng người thì thôi.
Lãnh Thiên Dục đến gần cô, khẽ chạm hai chóp mũi vào nhau, động tác tưởng
như thân mật nhưng thật ra hơi thở ma quỷ của hắn lại khiến con người ta sinh ra cảm giác rét lạnh.
Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh.
Mặc dù mới chỉ tiếp xúc với hắn không bao lâu nhưng cô cũng biết, người
đàn ông này có thể ngồi lên vị trí cao như vậy, tất nhiên thủ đoạn sẽ
rất tàn nhẫn vô tình.
Lão đại! Cách gọi này đúng là rất thích hợp với hắn, hắn tàn nhẫn như vậy, căn bản không thể coi là người bình thường được.
Lãnh Thiên Dục cười lạnh, cả người toát ra vẻ tàn ác, vào lúc cô còn đang mải nghĩ kế sách đối phó, hắn đã bắt đầu hành động.
Bàn tay nhanh chóng cởi cúc áo trước ngực cô ra, ngón tay thon dài giống
như ngón tay của người chơi đàn piano lướt đến đâu đều khiến da thịt cô
ửng đỏ lên đến đó.
Thượng Quan Tuyền đã từng giết rất nhiều
người, ngay cả những tình huống phức tạp cô cũng có thể ung dung đối
mặt, nhưng lần này cô hoàn toàn ngơ ngác, lồng ngực thở phập phồng lên
xuống.
Giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên bên tai cô: “Phụ nữ phải ngoan một chút mới khiến đàn ông thích được”.
Da thịt trắng nõn nà của Thượng Quan Tuyền rơi vào trong mắt Lãnh Thiên
Dục, đôi mắt lạnh như băng thoáng qua ngọn lửa kích tình. Ngay sau đó,
hắn cúi người hôn cô, giống như muốn trừng phạt , lưu lại dấu vết của
hắn trên da thịt cô.
- Haha…
Đúng lúc này, Thượng Quan Tuyền lại cất tiếng cười lạnh. Ta vì oán hận kiếp trời còn lưu lại, kiếp này xin trả lại bằng ân tình
Hồng trần bụi bặm đầy trời, tình yêu sao quá cô đơn
Người tới theo lời hẹn kiếp trước, kiếp này muốn hóa giải hiểu lầm
Trong mộng ta và người còn mặn nồng, mà nỗi đau vẫn còn đây
Lệ tràn khóe mi…
***
Lãnh Thiên Dục ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô rồi cất giọng lạnh lẽo: “Cô cười gì?”
Trong mắt Thượng Quan Tuyền toàn là vẻ khinh thường và châm chọc: “Hôm nay
rốt cuộc tôi cũng đã biết, “lão đại” chẳng qua cũng chỉ là con chuột
nhắt nhát gan mà thôi”.
Lãnh Thiên Dục uể oải nâng người dậy, tạm thời cho Thượng Quan Tuyền chút không gian, nhưng vẻ quỷ quyệt lại kín
đáo ẩn núp sâu đôi mắt thâm sâu: “Cô còn muốn đánh cược cùng tôi nữa?”
- Đúng! – Thượng Quan Tuyền quả quyết đáp lời.
Lãnh Thiên Dục từ từ đứng d