Polaroid
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324782

Bình chọn: 7.00/10/478 lượt.

iếp Ngân xuất hiện”.

Lãnh Thiên Dục vô cảm nhìn cô, khuôn mặt hờ hững không nhìn ra ý tứ gì.

- Thứ hai…

Thượng Quan Tuyền lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước người Lãnh Thiên Dục, nhìn hắn chăm chú. Hai cánh tay cô từ từ vòng ra sau cổ hắn, từ ánh mắt châm chọc của cô có thể nhìn ra sự khinh bỉ. Cô hé đôi môi anh đào:

“Anh muốn… lên giường cùng tôi”.

Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục

khẽ cong lên, hắn đang định ôm chặt eo cô thì Thượng Quan Tuyền đã dứt

khoát tránh né, đứng ra xa hắn.

- Mà mục đích thứ ba chính là… lấy lại con chip! – Cô nói trúng tim đen của hắn.

Bốp, bốp, bốp! Đôi mắt Lãnh Thiên Dục ánh lên tia tán thưởng, hắn vỗ tay rồi lại gần cô, chỉ nhìn dáng vẻ thôi cũng có thể thấy hắn là một người đàn ông ngang tàng nguy hiểm.

- Thiếu rồi! Tôi còn nguyên nhân thứ tư nữa.

- Hả? – Thượng Quan Tuyền ngẩn ra, ngay sau đó cô cất giọng hỏi – Là gì?

Cô suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nguyên nhân thứ tư của Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục chậm rãi mở miệng, giọng nói âm trầm và nặng nề đè vào lòng

người: “Nguyên nhân chính là… tôi thấy hứng thú với cô”.

Hắn dường như đang muốn khiêu chiến.

Trong lòng cô khẽ lay động, câu nói này của hắn là có ý gì?

Lãnh Thiên Dục nhìn cô, trong lòng cảm thấy đầy hứng thú, khí huyết trong

người dần sôi trào, chỉ muốn phá nát lớp vỏ bình tĩnh của cô.

Thượng Quan Tuyền khẽ run, ngay sau đó, cô lạnh lùng nói: “Đối với tôi, nguyên nhân này chẳng có gì khác với nguyên nhân thứ hai”. Trong mắt Lãnh Thiên

Dục ánh lên tia hứng thú, hắn cũng không muốn giải thích gì thêm, vì vậy liền cất giọng nói trầm thấp: “Cô thông minh như vậy, hẳn là hiểu mục

đích thật sự của tôi”.

- Đúng vậy, nếu như anh muốn điều tra dấu

vết của Niếp Ngân thì có thể lợi dụng Yaelle, nếu như muốn cùng tôi… thì anh chẳng cần phải phí công như vậy. Cho nên mục đích thật sự của anh

chính là con chip mà tôi đã lấy! – Thượng Quan Tuyền phân tích đâu ra

đấy.

Lãnh Thiên Dục nhíu mày nói: “Cô cho rằng Niếp Ngân sẽ không vì cô mà xuất hiện sao?”

Sắc mặt Thượng Quan Tuyền dần tối đi, cô né tránh ánh mắt hắn: “Lấy tôi để dụ Niếp Ngân, hành động của anh thật ngu xuẩn”.

Lãnh Thiên Dục nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt cô, sắc mặt cũng thay đổi, lạnh lẽo như băng: “Cô rất quan tâm đến anh ta?”

Thượng Quan Tuyền chợt ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn, sau đó tức giận nói: “Anh quản nhiều quá rồi đấy”.

Chết tiệt thật, người đàn ông này sao lại có thể nhìn thấu lòng cô chứ?

Quả nhiên!

Bàn tay Lãnh Thiên Dục nắm chặt lại, không biết tại sao, khi hắn chứng thực được điểm này, trong lòng cực kì không thoải mái, thậm chí hắn còn muốn giết cô.

- Tốt, vậy tôi muốn xem trong lòng Niếp Ngân cô quan trọng đến mức nào! – Hắn lạnh lùng nói.

- Lãnh Thiên Dục, anh… – Thượng Quan Tuyền lạnh lùng nhìn hắn.

Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Đúng là tôi rất muốn lấy con chip, nhưng mà, tôi

lại càng muốn Niếp Ngân chết hơn. Tôi muốn ở đây chờ Niếp Ngân tới”.

Thượng Quan Tuyền bắt ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô không muốn mình giống

như những người phụ nữ không hiểu chuyện khác, cãi nhau với hắn mà chẳng có nghĩa lý gì.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, lát sau, ánh mắt sáng lên.

- Lãnh Thiên Dục, tôi bị anh nhốt ở đây cũng là do anh lừa, chẳng qua anh cũng chỉ là ăn may thôi! – Cô cất giọng nói.

Lãnh Thiên Dục không khó để nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng vẫn thuận theo ý cô mà lên tiếng: “Vậy là cô không phục?”

- Tất nhiên rồi! – Thượng Quan Tuyền kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên

Dục, nói –Trừ khi anh có can đảm cùng tôi đánh cược một ván nữa.

- Cô còn muốn cược gì? – Lãnh Thiên Dục hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi, đôi mắt thâm trầm thoáng qua tia chờ đợi.

Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, nói từng câu từng chữ: “Đánh cược xem tôi

có thể thoát khỏi nơi này trong vòng mười phút không”.

Lãnh Thiên Dục nhíu mày, có lòng tốt nhắc nhở: “Cô đang ở tầng mười chín đấy”.

- Tôi biết, cho nên tôi mới đánh cược với anh. Thế nào? Dám hay không dám đây? – Cả người Thượng Quan Tuyền toát ra vẻ khiêu chiến, đôi mắt cũng

tràn đầy vẻ khiêu khích nhìn Lãnh Thiên Dục. Lãnh Thiên Dục khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng không hề chớp nhìn vào khuôn mặt

tuyệt mĩ của Thượng Quan Tuyền. Dần dần, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng trở nên hờ hững, đáy mắt tản ra tia tàn ác, đôi môi mỏng nhếch lên:

“Thượng Quan Tuyền, cô thà mất mạng còn hơn để tôi biết tung tích của

Niếp Ngân?”

Thượng Quan Tuyền không khó để nhận ra bầu không khí

đã nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Mỗi khi ở cùng với người đàn ông này,

cô cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giống như mười năm trước khi vô

tình nhìn thấy hắn, giờ nhớ tới, toàn thân cô vẫn không rét mà run.

Nhưng cô không cho phép mình lui bước, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng

vào mắt Lãnh Thiên Dục nói: “Anh cũng đừng quá coi trọng vị trí của tôi

trong lòng Niếp Ngân! Tôi chỉ là muốn thoát khỏi nơi này theo bản năng

mà thôi”.

Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không khỏi có

chút rối loạn, dù sao cô cũng không dám khẳng định Lãnh Thiên Dục có dám đánh cược với mình