
ớn nhất của bọn họ!
Không ngờ một cô gái nhỏ như vậy lại có sức lực rất hung ác! Mấy hộ vệ cũng không đối phó nổi cô ?!!
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã ngồi trên ghế salon, thân hình cao lớn ẩn giấu dưới
lớp âu phục Ý đắt giá nhưng vẫn phát ra hơi thở nguy hiểm như cũ. Ánh
mắt chim ưng lạnh lẽo cùa hắn nhìn chằm chằm bóng dáng của Thượng Quan
Tuyền trên màn ảnh, khóe môi mỏng lạnh lùng chẳng có chút tình cảm.
Cô biết rõ ràng khách sạn có camera, lại không chút kiêng kỵ như cũ, đó rõ ràng là một sự khiêu khích!
"Lão đại, người xem ---" Phong cảm thấy mồ hôi chảy dài xuống sống lưng.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ là nâng ly rượu lên nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu ---
Khi hắn thấy trên màn hình Thượng Quan Tuyền giơ ngón tay cái về phía mình
thì bên môi không khỏi nâng lên một đường cong hoàn mỹ, gương mặt vẫn
lạnh lẽo như trước, không hề có nhiệt độ!
"Phong, không cần phái người đuổi theo! Cô gái này --- tôi tự đi đối phó!"
Lãnh Thiên Dục hớp cạn rượu trong ly, chậm rãi đứng dậy, tay vừa nhấc lên, ngoái đầu nhìn lại Thượng Quan Tuyền trong màn hình
Cô có thể giả dạng khuôn mặt của mọi người, nhưng cặp mắt trong suốt kia ---
Vĩnh viễn không thể nào che giấu
Phỉ Tô là cô con gái rượu của giáo phụ William. Vậy nên tiệc sinh nhật của
cô được thiết kế cực kì long trọng. Người tham gia bữa tiệc đều trong
giới hắc bạch đạo, thậm chí cả những người trong chính giới.
Bữa tiệc được tổ chức ở biệt thự nghỉ mát của giáo phụ William. Căn biệt
thự rất rộng với phong cách Italy, nghệ thuật kiến trúc đều thể hiện
phong cách thời kì Byzantine La Mã và văn hóa thời kì Phục Hưng xung
quanh chủ đề Mosaic. Đồ điêu khắc và trang trí trong vườn hoa là điển
hình của lối kiến trúc Italy, trong vườn, những đóa hoa hồng đang nở rộ.
Khắp nơi đều là tiếng cười nói của mọi người còn những người phục vụ thì
luôn tay luôn chân. Bầu không khí hòa quyện với hương rượu Pháp Rafael
và hương rượu vang đỏ Lafite như một lớp tơ mỏng khiến lòng người say
không dứt ra được.
Phỉ Tô mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp. Cô là người Italy vậy nên có
sự nhiệt tình và vẻ đẹp của người bản địa. Vậy mà lúc này trên mặt cô
gái lại thoáng qua nỗi buồn mất mát và sự nóng nảy.
- Phỉ Tô của bố xinh đẹp như thiên thần vậy! Hôm nay là sinh nhật con mà
sao trông con phờ phạc thế này? – Giáo phụ William bước lên, tay cầm ly
rượu đỏ, nhẹ giọng hỏi.
- Bố, lão đại có đến thật không? – Ánh mắt thâm thúy màu xanh dương của Phỉ Tô như đã trông ngóng đến mỏi mòn, cô sốt ruột hỏi.
Giáo phụ William gật đầu cười: “Yên tâm đi con gái à, lão đại là người giữ lời hứa!”
Hai cha con đang nói chuyện thì một chiếc Bugatti EB16.4 xa hoa và đen bóng chậm rãi tiến vào căn biệt thự, chỉ riêng sườn xe thôi cũng thể hiện
được địa vị tôn quý của chủ nhân nó.
Sau khi chiếc xe dừng lại, mấy người vệ sĩ lập tức chạy lên trước, cung kính mở cửa xe ra…
Đôi chân dài được bao quanh bởi chiếc quần Tây màu đen sang trọng bước ra.
Sau đó, thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục chậm rãi bước từ trên xe
xuống.
Gương mặt cương nghị của hắn hoàn toàn lạnh lùng và vô cảm, đôi mắt lạnh lẽo
được ẩn giấu sau chiếc kính râm, nhưng dù như vậy thì cũng đủ hấp dẫn
những người khác muốn bước lên nịnh bợ hắn mấy câu.
- Lão đại!
Phỉ Tô tươi cười chen lấn vào đám đông, sau đó cô gái mặc bộ váy công chúa
màu trắng đẹp như thiên thần nhào vào lòng Lãnh Thiên Dục.
Cơ thể cô như dính chặt vào người hắn…
- Lão đại, rốt cuộc ngài cũng tới rồi, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em!
Cánh tay trắng muốt của cô nũng nịu ôm cổ Lãnh Thiên Dục, giọng nói cực kì giống người châu Á nhưng dịu dàng hơn một chút.
Thật ra Phỉ Tô là người rất nhiệt tình, nhưng cô cho rằng những người đàn
ông như Lãnh Thiên Dục sẽ thích một cô gái dịu dàng hơn. Vậy nên, vì
hắn, Phỉ Tô tình nguyện ép buộc bản thân phải thay đổi hình tượng.
Hơn nữa cô cũng vui mừng khi phát hiện ra Lãnh Thiên Dục không hề chán ghét hình tượng này. Cô càng muốn lấy lòng hắn, trở thành người phụ nữ của
hắn.
Hàng lông mày của Lãnh Thiên Dục hơi nhíu vào, tuy hắn không ghét cô gái này nhưng cũng chẳng thể coi là thích. Mà cô ta cứ giống con gấu Koala bám
riết lấy người hắn khiến hắn cực kì không thoải mái.
Giáo phụ William nhanh chóng nhận ra Lãnh Thiên Dục đang không vui, ông ta
lập tức cười nói: “Phỉ Tô, đừng trẻ con như thế, đừng làm lão đại mất
hứng!”
Nói xong ông liền kéo Phỉ Tô ra.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục không hề thay đổi, hắn liếc Phỉ Tô một cái rồi hờ hững lên tiếng: “Sinh nhật vui vẻ!”
Khi hắn nói xong câu đó thì một thuộc hạ phía sau đưa món quà sinh nhật lên: “Cô Phỉ Tô, đây là quà sinh nhật lão đại tặng cô!”
Phỉ Tô cực kì kích động, lập tức nhận lấy hộp quà, vẻ mặt đầy dịu dàng nhìn Lãnh Thiên Dục: “Cám ơn ngài!”
Lãnh Thiên Dục gật đầu: “Cô xem có thích không!”
- Chỉ cần là quà của ngài thì em đều thích! – Phỉ Tô vui mừng lên tiếng, sau đó mở hộp quà ra…
- Oa…
Chiếc hộp từ từ được mở ra, Phỉ Tô cũng kêu lên một tiếng.
Đôi mắt cô hoàn toàn bị hấp dẫn bởi sợi dây chuyền bằng ngọc trai ở trướ