
chất quý tộc. Nhưng rất
ít người biết, người thanh niên này chính là người đứng đầu tổ chức đặc
huấn BABY-M – Niếp Ngân!
Tổ chức BABY-M là một tổ chức quy tụ các sát thủ đặc công, thế lực tương đương với Mafia. Cả hai tổ chức đều phân chia các cấp bậc của sát thủ. Còn Niếp Ngân cứ cách mười năm thì
sẽ huấn luyện được từ ba đến năm sát thủ cao cấp quốc tế, chuyên thực
hiện những nhiệm vụ bất khả thi.
Cơ thể nhỏ nhắn của
Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, đôi mắt luôn tỉnh táo thoáng qua tia bối
rối khi cô bé cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang quét về phía mình.
Trái tim liền giật mình run rẩy, cảm giác lạ lẫm này khiến cô bé sợ hãi,
nhưng rốt cuộc là sợ điều gì thì cô bé cũng không biết, dù sao... cô bé
mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi!
Lúc cô bé muốn rời khỏi nơi
này thì Triết Luân Nạp chậm rãi đi tới bên cạnh Lãnh Thiên Dục, nở nụ
cười âm hiểm: “Mày thật sự cho rằng tao sẽ bỏ qua cho hai người bọn họ
sao?”. Nói tới đây, ông ta nhìn xung quanh rồi bật cười càn rỡ: “Tao
nghiêm túc nói cho mày biết, tao sẽ đưa cha mẹ mày lên thiên đường!”.
Tiếng cười the thé cùng lời nói tàn nhẫn và lạnh lùng của ông ta như
vang vọng khắp màn đêm.
Cả người Lãnh Thiên Dục run lên bần bật, sau đó cậu nhìn cha mẹ đang nằm một bên không nhúc nhích, đôi mắt lập tức trừng lớn…
Cậu rống to một tiếng, cơ thể cao lớn và cao ngạo mang theo một sức lực
mạnh mẽ quật ngã tên vệ sĩ đang ép cậu xuống đất. Lăng Thiếu Đường cũng
dùng cách thức tương tự với kẻ khống chế mình, chỉ một chiêu đã có thể
đoạt mệnh tên vệ sĩ.
Nhưng ngay lập tức, mấy mũi súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào sau gáy cậu…
- Chậc, chậc, có bản lĩnh đấy! Nhưng tụi mày vĩnh viễn không thể nhanh
hơn súng! Cậu bé đáng yêu, để tao tốt bụng đưa tiễn mày lên cửa thiên
đường luôn nhé! Haha! – Mặt Triết Luân Nạp đầy tàn ác, ông ta cười nham
hiểm, ngón tay chợt cử động…
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này thì một luồng ánh sáng cực kì
chói rọi thẳng vào mắt ông ta. Ông ta theo bản năng đưa tay lên che mắt…
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Trong lúc này, một ánh mắt sắc bén
lạnh lùng chứa đầy mưu kế nhìn khung cảnh xung quanh, ngay sau đó cậu ta chợt xông lên, mạnh mẽ đoạt lại súng trong tay Triết Luân Nạp. Sau đó,
sự thù hận và khát máu như đã lấp đầy hai con mắt cậu…
Pằng… pằng… pằng…
Ba tiếng súng vang lên, Triết Luân Nạp còn chưa kịp phản ứng lại đã bị
trúng đạn ngã lăn ra đất. Ý nghĩ trong đầu ông ta lúc này chỉ có một,
ông ta khó giữ được mạng sống.
Giờ khắc này, đôi mắt Lãnh Thiên Dục tràn đầy sự tàn ác như Diêm La.
Mặc dù Cung Quý Dương không phải học trò được Lãnh Diệc Thiên dạy dỗ nhưng anh ta có tình cảm rất tốt với vị lão đại này.
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường chia ra một trước một sau chạy về phía
chiếc xe, mắt cũng nhiễm đỏ bởi hận thù. Cung Quý Dương căn chuẩn xác,
lái xe qua chỗ hai thi thể…
Mặc dù tục ngữ có câu “Bắt giặc
phải bắt vua trước” nhưng những lời này không thể áp dụng trong tổ chức
Mafia. Bởi vì dù lão đại của bọn họ có chết đi nhưng sát thủ trong quân
đội vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chưa hoàn thành, trừ khi…
chết!
Ở mỗi gia tộc sẽ có mấy Capo, chức vị đặc biệt này là
quan chỉ huy quân đoàn. Vì vậy, mặc dù Triết Luân Nạp đã chết nhưng tối
nay Capo của quân đoàn phụ trách truy sát Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu
Đường vẫn chưa chết nên bọn chúng vẫn chỉ huy đám sát thủ ào ào xông
lên…
Từng sát thủ mãnh liệt nhào về phía xe của Cung Quý Dương. Bọn họ muốn mượn
quán tính của chiếc xe để giết chết Lăng Thiếu Đường và Lãnh Thiên Dục.
Nhưng bọn họ đã quên mất một điều, đó chính là Cung Quý Dương bẩm sinh
đã là một thiên tài về máy móc và phương tiện giao thông, xe chống đạn
do chính tay anh ta cải tạo sao có thể giống loại xe bình thường khác
được.
Cung Quý Dương quay tay lái khiến chiếc xe nhanh chóng
xoay tròn trên mảnh đất trống. Nước bùn như cơn gió lốc dồn dập bắn lên
người sát thủ. Sau đó anh ta nhấn mạnh ga, rất nhiều sát thủ bị xe đâm
văng thật xa ra ngoài…
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường không ngừng nã đạn hạ gục sát thủ hai bên.
Máu tươi bắn tung tóe ở cửa xe, nhiễm đỏ cả một vùng đất, cũng nung đỏ ánh
mắt của Lãnh Thiên Dục. Lúc này, cậu ta hoàn toàn bị chi phối bởi khoái
cảm giết người, trong mắt cậu ta lúc này, những mạng người đó không đáng giá một xu.
- Thiên Dục, tớ và Quý Dương yểm trợ, mau mang
thi thể bác trai và bác gái đi mau! – Trước khi Cung Quý Dương phóng xe
đi, Lăng Thiếu Đường lớn tiếng nói.
Tiếng súng bắn nổ ầm ầm,
lúc Lãnh Thiên Dục đau lòng ôm thi thể cha mẹ lên xe thì Cung Quý Dương
nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng đâm mấy tên sát thủ cản đường, lao thẳng
về phía trước…
- Mau, đuổi theo! – Capo ra lệnh một tiếng, bọn sát thủ không bị thương
nhanh chóng lên xe chống đạn, truy đuổi theo xe Cung Quý Dương.
Từng luồng đạn đang nã vào nhau liên tiếp thì một chiếc máy bay trực thăng
mang theo sức gió khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, ngay trên đầu xe
Cung Quý Dương. Sau đó, một chiếc thang dây được thả xuống…
- Mau lên đây! – Trên máy