
bay trực thăng không người lái chính là Hoàng
Phủ Ngạn Tước. Anh ta cầm khẩu súng điên cuồng nã đạn xuống bên dưới,
giết bọn sát thủ đang cố gắng đuổi theo…
Từng tiếng gào thét thảm thiết vang lên, bọn sát thủ nhanh chóng chìm trong vũng máu.
- Bắt lấy! – Hoàng Phủ Ngạn Tước giải quyết gọn gàng mấy tên sát thủ phía sau rồi nhanh chóng ném khẩu súng ống trên trực thăng cho Cung Quý
Dương…
Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường mỗi người cõng một thi thể trèo lên thang dây. Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước một trên một dưới yểm trợ,
làn đạn như mưa bắn về phía những sát thủ phía sau.
Mười năm sau, đầu hè, tại một căn biệt thự cổ
Bóng đêm buông xuống, gió như nhảy múa, trăng tựa lưỡi liềm, khí hậu nóng
bức. Một tòa biệt thự cổ màu trắng tọa lạc giữa vùng đất rộng lớn, phong thái tràn đầy mùi vị quý tộc, tồn tại sánh ngang với trời đất từ thời
cổ kim.
Rừng trúc xanh um rập rạp khẽ xua đi cái nóng ran, cây trúc xanh mơn mởn đan xen nhau xếp thành hai hàng dọc theo con đường nhỏ, lá trúc xanh vây
kín. Dọc theo rừng trúc đi xuống còn có một ngọn núi cao, trên núi cỏ
cây tươi tốt, phía bên kia là thác nước Ôn Tuyền, bốn mùa đều như mùa
xuân.
Bên khung cửa sổ, tấm rèm tơ màu vàng khẽ lay động
trong gió. Ánh trăng xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu lên một người
đàn ông anh tuấn, khôi ngô.
Hắn đứng chắp tay trước cửa sổ, đôi mắt nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh
trong suốt như nhìn thấu mọi vật trên thế giới. Hắn có dáng người cao
lớn, mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, cao khoảng hơn một mét tám mươi
sáu, dù chỉ đứng yên lặng nhưng hết sức uy nghiêm, tạo cho người khác
cảm giác áp bức, không thể hít thở.
Lúc này, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đen trơn bóng và lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh của bốn người đàn ông vừa đi vào.
- Lão đại! – Bốn người thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ thì kính cẩn bước lên một bước, cúi người cung kính chào.
Người đàn ông chậm rãi quay người lại…
Khuôn mặt của hắn vô cùng anh tuấn giống như được điêu khắc tỉ mỉ, đường nét
góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy như chìm trong băng giá,
vẻ mặt cũng lạnh lùng, nghiêm túc, đôi lông mày hình kiếm cùng khí khái
rắn rỏi khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng khó có thể quên được!
Hắn chính là Lãnh Thiên Dục! Người đàn ông duy nhất có hai thân phận trong tứ đại tài phiệt!
Ban ngày, hắn là tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh thị, hô mưa gọi gió trên
thương trường. Còn đêm xuống, hắn lại chính là lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất thế giới.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên đêm cuối thu mười năm trước, cái đêm mà cha mẹ hắn bị lão đại của gia tộc Lô
Thiết Tư giết chết. Dù ngày đó hắn đã điên cuồng báo thù, rửa hận cho
cha mẹ nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn muốn bắt được tất cả những kẻ
nhúng tay vào chuyện đó. Edit: Hạ Hạ.DĐLQĐ
Beta: Mimiko + BB[o'>
-----------------
Sau khi Lãnh Thiên Dục nhậm chức đã bắt đầu đợt thanh tẩy quy mô lớn trong
tổ chức Mafia. Nếu đời là trò chơi, vậy thì tất cả trò chơi đều phải
tuân theo quy tắc mà hắn định ra!
Ngoại trừ Italy, Canada, Anh Quốc và vùng ngoại ô nước Pháp, Lãnh Thiên Dục
đều phân chia đồng đều lợi nhuận cho Mafia ở các quốc gia khác trên thế
giới nằm trong phạm vi thế lực của hắn. Hắn đã dần dần từng bước nắm
được quyền quản lý cục diện Mafia vốn đang tán loạn.
Chỉ
trong vòng mấy năm, tổ chức Mafia ở các nơi như Albania, Úc, Brazil,
Trung Quốc, Colombia, Pháp, Ireland, Israel, Jamaica, Nhật Bản, Cô-oét,
Mexico và Nga đều bị quản chế.
“Không giết các quan chức chính phủ cấp cao” chính là luật do Lãnh Thiên Dục
đề ra! Mỗi gia tộc đều tự điều hành hoạt động của mình, ngoại trừ hoạt
động truyền thống trong giới hắc đạo ra thì đều phải kinh doanh trong
giới bạch đạo để làm tiền đề, ra oai với các lão đại Mafia khác trên
toàn thế giới.
Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ sợ sẽ có người trả thù mình, vì hắn biết rõ trên thế giới này, dù là hắc đạo hay bạch đạo
thì những người muốn lấy mạng hắn đếm không xuể. Khi hắn ngồi lên vị trí tối cao này thì cũng đã chuẩn bị tất cả.
Muốn giết hắn ư? Được, xem người đó có năng lực đó không?
Lãnh Thiên Dục thong thả đi về phía bốn người, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng đôi mắt sắc bén hơi nheo lại.
- Chuyện thế nào rồi? – Giọng nói của hắn cũng lạnh lẽo như chính con người hắn vậy.
Bốn người này chính là “tứ đại chấp pháp”, theo thứ tự là Phong, Lôi, Vân,
Vũ. Cả bốn đều là những người hết sức lão luyện và tỉnh táo.
Lôi bước lên một bước rồi nói: “Lão đại, theo điều tra thì con chip công nghệ cao đang ở Tây Tạng – Trung Quốc”.
Lãnh Thiên Dục trầm tư một lúc rồi mở miệng nói: “Các cậu tiếp tục theo dõi, không được để cho con chip rơi tay vào kẻ khác”.
- Vâng! – Bốn người đồng thanh đáp lời.
Lãnh Thiên Dục lại quay người lại, không nói thêm gì nữa. Hắn lại nhìn ra
cảnh đêm ngoài cửa sổ không hề chớp mắt, như thể chuyện vừa rồi chẳng hề liên quan đến hắn.
Nhưng… sát khí lạnh lẽo dần tràn ngập trong đôi mắt hắn khiến người khác phải nổi da gà!
Con chip công nghệ cao này là thứ mà rất nhiều thế lực tranh g