
hản bác lại.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày nói: “Cậu vội vàng muốn phát triển thế lực là không
sai, diệt trừ đối thủ rồi lại nhắm vào giới chính trị cũng chẳng sai,
nhưng cái hành động kinh doanh sòng bạc thì quá là ngu xuẩn”.
- Ngài có ý gì? – Katel vô lực lên tiếng, anh ta cảm thấy bản thân đã bị ngài lão đại nhìn thấu hết.
Mi tâm Lãnh Thiên Dục càng nhíu chặt lại: “Tôi đã từng nói, các người có
thể giết người, cũng có thể phóng hỏa, nhưng nhất định phải nộp thuế
đúng hạn. Nộp thuế cho chính phủ chính là tiền phí để các người đổi cuộc sống trong trại giam lấy cuộc sống tự do bên ngoài, chuyện này bên Cục
Thuế còn có kinh nghiệm hơn cả Mafia. Không phải chúng ta sợ đám người
đó, mà đây là quan hệ lợi ích cần thiết. Chúng ta khống chế giới chính
trị, điều này hầu hết nghị viên đều biết, nhưng… mỗi loại đều có quy tắc trò chơi riêng, người nào phạm luật thì sẽ phải gánh lấy hậu quả”.
Nói tới đây, Lãnh Thiên Dục hơi dừng lại, quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn Katel, rồi tiếp tục nói: “Nếu bởi vì cậu coi thường, mấy trinh thám bên Cục
Thuế lại thừa dịp này tìm hiểu mọi chuyện, như vậy nội tình sẽ lập tức
bị đưa ra ánh sáng”.
Katel đột nhiên rùng mình một cái.
- Bọn họ… không phải vẫn phải nhìn sắc mặt chúng ta mà làm việc sao… – Thanh âm của anh ta đã xuất hiện tia kinh hoàng.
- Đó là vì có lão đại ra tay! – Một giáo phụ khinh thường lên tiếng. nn
Cha của Katel cũng chau mày, ông ta không nghĩ con trai mình lại ở sau lưng vụng trộm làm nhiều việc như vậy.
Lúc này, Phong vẫn đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục lại lộ ra tia lo âu. Anh ta cung kính cúi người nói với Lãnh Thiên Dục: “Lão đại, nếu quả thật như
vậy, người của cục thuế sẽ đến nhanh…”.
- Cứ yên tâm! – Lãnh Thiên Dục khoát tay.
Lời của Lãnh Thiên Dục còn chưa dứt, cửa phòng hội nghị đã lập tức bị đẩy ra… Một người đứng ở cửa đang cười híp mắt, phía sau là mấy người cảnh sát xông vào…
Khuôn mặt tươi cười vừa rồi chính là cảnh sát trưởng Charles, ông ta đã bỏ công theo dõi Katel hơn nửa năm nay.
- Đây chẳng phải là ngài lão đại đáng kính hay sao?
Charles cười quỷ dị, ngạo mạn đi vào trong phòng đến gần Lãnh Thiên Dục.
Phong lập tức đứng lên chặn lại…
- Ông là ai? – Phong tỉnh táo hỏi.
Charles nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phong: “Thật chẳng biết lịch sự gì cả, không thấy tôi đang nói chuyện với lão đại của cậu à?”
- Phong, lui ra đi! – Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi yên, điềm nhiên lên tiếng.
- Vâng, lão đại! – Phong lui sang một bên.
Lãnh Thiên Dục hờ hững nhìn Charles, sau đó nghiêng đầu sang Katel: “Cậu hẳn là biết người này”.
Mồ hôi lạnh trên trán Katel toát ra...
Hơn nửa năm nay anh ta vẫn trốn tránh việc điều tra của ông ta, không ngờ hôm nay ông ta nhận được tin tình báo tới đây.
Nghĩ tới đây, anh ta lập tức lớn tiếng nói: “Charles, mục tiêu của ông chẳng phải là tôi sao? Được, tôi đi với ông”.
Anh ta không muốn vì bản thân mà lại làm liên lụy đến cha và cả gia tộc.
Người nắm giữ vận mệnh của gia tộc không phải là cảnh sát trưởng Charles mà chính là vị lão đại đang ngồi kia. Chuyện này mà làm kinh động đến
ngài ấy, không biết chừng ngài ấy tức giận sẽ hủy diệt cả gia tộc A Nhĩ
Tây mất.
Ai ngờ cảnh sát trưởng Charles lại cười càng càn rỡ hơn: “Vốn là tôi rất có hứng thú với cậu và gia tộc cậu, nhưng hôm nay lại
may mắn được gặp các vị giáo phụ của những gia tộc khác, còn cả vị lão
đại đáng kính của mấy người nữa chứ. Cậu nói xem, chuyện này làm sao có
thể kết thúc dễ dàng như vậy được”.
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch lên, đáy mắt toàn là vẻ rét lạnh, hắn không nói gì nữa, đứng
- Lão đại! – Các vị giáo phụ khác kinh ngạc kêu lên.
Charles vẫn đứng yên nhìn Lãnh Thiên Dục, lát sau cười lạnh một tiếng: “Không
hổ là lão đại, như vậy mới đúng chứ, phải tích cực phối hợp với chúng
tôi mới đúng!”
Lãnh Thiên Dục quét đôi mắt lạnh lẽo về phía Charles, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài. Mấy vị giáo phụ khác hơn ngẩn ra nhưng cũng đi theo sau.
***
Trong phòng, ánh đèn chiếu sáng đến từng góc nhỏ, Lãnh Thiên Dục khoanh tay
ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh như băng, không hề biểu lộ thái độ gì. Ngồi
ngay trước mặt hắn là cảnh sát trưởng Charles.
- Thật không nghĩ
hôm nay tôi lại có thể câu được con cá lớn đến vậy! – Charles dương
dương tự đắc nhìn Lãnh Thiên Dục, giọng nói đầy khinh miệt.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ thờ ơ xem ông ta tự biên tự diễn.
Charles cười khẩy: “Đúng là đau đầu thật, tôi phải gọi anh là gì đây? Lão đại?
Lãnh tiên sinh? Hay là… tổng giám đốc Lãnh? Thân phận của anh cũng quá
phức tạp đấy”.
Ông ta vừa nói vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn.
Lãnh Thiên Dục mặc kệ ông ta, hai hàng lông mày nhíu lại biểu lộ sự không
kiên nhẫn, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay một chút…
Charles giơ tay làm dấu OK: “Được, anh không nói cũng không sao, anh có quyền im lặng”.
- Ông là người mới tới? – Lãnh Thiên Dục hờ hững ngước mặt, đột nhiên hỏi một câu.
Charles hơi ngẩn ra, sau đó hơi mất tự nhiên nói: “Mới… mới tới thì làm sao? Bắt đối tượng tình nghi là nghĩa vụ của chúng tôi”.