XtGem Forum catalog
Giang Hồ Bất Ai Đao

Giang Hồ Bất Ai Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323333

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

cập vào bến thuyền ở phía trước là được.”

Cả đoàn vừa mới cập bến, liền bắt gặp một thiếu niên mặc y phục màu xanh gọn gàng, hắn ta hành lễ chào Trọng Hoa: “Thiếu gia, ngài đã trở về, thuộc hạ đã đợi ngài ở đây từ chiều đến giờ.”

Trọng Hoa gật đầu: “Nương vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe, lão phu nhân đã đích thân xuống bếp, chờ ngài trở về.”

Tiểu Đao kéo Hiểu Nguyệt, thấp giọng hỏi: “Trọng Hoa nhà ở Kim Lăng sao?”

Hiểu Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trọng Hoa công tử là người Kim Lăng, có mẫu thân lớn tuổi ở đây.”

“Ồ…” Tiểu Đao kéo dài giọng liếc trộm Trọng Hoa —— thì ra là đưa Hiểu Nguyệt đến gặp lão nương!

Trọng Hoa xấu hổ ho khan một tiếng, dẫn mọi người đi qua phố xá náo nhiệt của thành Kim Lăng.

Tiết Bắc Phàm bùi ngùi: “Đã lâu không đến Kim Lăng, vẫn náo nhiệt như xưa.”

Tiểu Đao thầm đánh giá cao, lại nhìn Hiểu Nguyệt —— cái này gọi là cùng với con trai ra mắt mẫu thân, nghe nói hoàn cảnh của Trọng Hoa cũng không tồi, không biết nương hắn có muốn hắn môn đăng hộ đối hay không.

Đi qua một khoảng đường thật dài… Sau khi đi qua một bức tường thật dài, mọi người dừng lại trước một cánh cửa to lớn xa hoa.

Tiểu Đao thầm líu lưỡi, bên trong bức tường dài không phải là các tiểu viện chứ? Trên cánh cửa có một tấm biển thật to, đề hai chữ ‘Trọng phủ’, khí thế có phần lóa mắt người.

Tiểu Đao vẫn còn chưa kịp nhìn rõ đứng trước cửa là tỳ hưu hay là kỳ lân*, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa mở ra, bên trong là một hàng gia nhân, hai tên sai vặt chạy đến, cung kính hành lễ: “Thiếu chủ.”

tỳ hưu và kỳ lân khá giống nhau. Tỳ hưu: đầu rồng, thân ngựa, chân lân, hình dáng tựa như sư tử, lông màu xám trắng, có thể bay. Còn kỳ lân: đầu rồng, mũi sư tử, thân ngựa, chân hươu, lông vằn, lông bụng màu vàng

Trọng Hoa dẫn mọi người đi thẳng vào trong, bên trong cổng, bọn nha hoàn đang đỡ một lão phu nhân đang vội vã đi đến.

Trọng Hoa tiến lên, vén tà áo quỳ xuống hành đại lễ.

Tiểu Đao chớp mắt vài cái —— Trọng Hoa có vẻ như là một người con rất có hiếu với mẹ. Hiếu thuận thì không sao, nhưng không biết mẹ hắn mắt có cao hơn đầu không*.

mắt cao hơn đầu: tự cao tự đại, không để người khác vào mắt

Lão thái thái có khuôn mặt vô cùng phúc hậu, đưa tay đỡ Trọng Hoa đứng lên, lúc thì Tâm Nhi, lúc thì Can Nhi, khiến cho Trọng Hoa mặt đỏ tai nóng, khiến tất cả mọi người đều nhịn không được bật cười.

Tiết Bắc Phàm cũng tiến lên hành lễ.

Lão thái thái vỗ vỗ hắn, có vẻ cũng rất thân quen, nhưng cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào hai nha đầu ở phía sau, đưa tay ngầm vỗ Trọng Hoa: “Con, người nào đây?”

Trọng Hoa xấu hổ, lén nhìn Hiểu Nguyệt.

Lão thái thái lập tức dừng ánh mắt trên người Hiểu Nguyệt, tất cả mọi người đều quan sát một phen, mặt mày rạng rỡ.

Tiểu Đao âm thầm quan sát —— mẫu thân hắn có vẻ như là một người mẹ hiền lành.

Quả nhiên, lão thái thái tiến lên kéo tay Hiểu Nguyệt lại quan sát tỉ mỉ một phen. Hiểu Nguyệt bị bà nhìn đến mất tự nhiên, ngoan ngoãn hành lễ: “Lão phu nhân.”

“Ngoan, gọi bá mẫu là được rồi.” Lão thái thái đưa tay khẽ vỗ tay nàng, thấy trên tai có vết chai, liền dùng sức xoa nhẹ: “Cũng giống như ta, đều xuất thân từ khó khăn, tốt!”

Khóe miệng của Tiểu Đao khẽ nhếch lên, Hiểu Nguyệt rốt cuộc có được một người mẹ yêu thương, tốt.

Tiết Bắc Phàm ở một bên nhìn vẻ mặt Tiểu Đao, bật cười, nha đầu này đối với chuyện đó cứ như một người mẹ, cái gì nàng cũng quản.

Lão thái thái nhiệt tình thiết đãi mọi người vào nhà, trong hậu viện đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc. Bà cầm tay Tiểu Nguyệt không chịu buông, dắt nàng ngồi kế bên mình.

Tiểu Đao, Tiết Bắc Phàm vội vàng nháy mắt ra hiểu với Trọng Hoa, Trọng Hoa càng xấu hổ, muốn khuyên nương hắn đừng nhiệt tình như thế, chỉ tiếc trong mắt nương hắn bây giờ chỉ có ý trung nhân của con trai mình.

Hiểu Nguyệt vô cùng bất đắc dĩ, cũng không hiểu đây là tình huống gì, chỉ cảm thấy mẫu thân của Trọng Hoa quá thương người.

Đến khi rượu quá ba tuần, thức ăn quá năm vị, Trọng Hoa hỏi nương hắn, có biết chuyện ở Tiêu Văn Sơn hay không.

Tổ tiên của Trọng Hoa ba đời đều là người Kim Lăng, nương hắn từ nhỏ đến lớn đã sống ở đây. Vừa nghe con trai hỏi Tiêu Vân Sơn, bà hơi thu lại sự vui vẻ trên mặt, đặt đôi đũa đang gắp đồ ăn cho Hiểu Nguyệt xuống, hỏi: “Con hỏi Tiêu Văn Sơn làm gì?”

“Bắc Phàm muốn tìm vài thứ.” Trọng Hoa đem câu chuyện ném về phía Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm vội vàng tiếp chuyện: “Đúng vậy bá mẫu, vật gia truyền của nhà con, được giấu trong Tiêu Văn Sơn.”

Lão thái thái hơi nhíu mày: “Ồ…”

“Lão thái thái, Tiêu Vân Sơn có vấn đề gì sao?” Hách Kim Phong nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Vẻ mặt của Lão thái thái có chút khó xử: “Trên núi Tiêu Vân sơn, có Sơn Bà.”

Lời nói vừa dứt, Hiểu Nguyệt khó hiểu: “Không phải núi nào cũng có sườn núi* sao?”

‘sườn núi’ (shānpó) và ‘sơn bà’ (shānpō) có các phát âm giống nhau, từ ‘sơn bà’ đọc xuống giọng ở âm thứ 2, từ ‘sườn núi’ thì không xuống giọng

“Khụ khụ…” Trọng Hoa ho khan, Lão thái thái bị Hiểu Nguyệt chọc vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Quả là một cô nương vui tính… Không phải là sườn núi, mà là sơn bà, bà