
. . .” – Tiểu Đao hoàn hồn, có chút mất tự nhiên, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng.
Tiểu Đao liền cảm giác lòng bàn tay của Tiết Bắc Phàm thật ấm áp, thô ráp, thật lớn, thực ôn nhu. . . . . .
Vội vàng chụp tay hắn, Tiểu Đao sửa sang lại quần áo, cúi đầu nhìn chính mình sau đó lại nhìn Tiết Bắc Phàm, quệt miệng – “Ngươi chờ.” Nói xong, chạy vào phòng.
Tiết Bắc Phàm không hiểu, ngồi chờ, thuận tay cầm lấy cây lược trên bàn lên xem. Cây lược hẳn là khắc từ gỗ đào, đã dùng lâu rồi? Vuốt thật sự rất nhẵn. Nhìn kỹ, chỉ thấy trên thân lược có khắc một hàng chữ nho nhỏ —— Nhan Tiểu Đao.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác rất trẻ con. Tiết Bắc Phàm cong khóe miệng, nên sẽ không. . . . . . nhìn trái nhìn phải, đem lược giấu vào trong ngực, giống như cất vào bảo động.
Một lát sau, Tiểu Đao từ trong phòng đi ra.
Tiết Bắc Phàm cuối cùng cũng hiểu, thì ra Nhan Tiểu Đao quay về phòng thay y phục bình thường, lúc này cũng là một thân váy dài bạch sắc. Váy này Tiết Bắc Phàm chưa thấy Tiểu Đao mặc lần nào, quần lụa mỏng màu trắng kiểu dáng cực kỳ đơn giản, bên hông thắt một đai lưng cũng kiểu dáng đơn giản. Cùng Tiểu Đao ngày thường hoạt bát bất đồng, một thân bạch y nhưng trông thật điềm tĩnh. Tiết Bắc Phàm lần đầu tiên từ trên người nha đầu điên này thấy được một ít bộ dạng thục nữ.
Tiểu Đao đi đến bên cạnh hắn, ngửa mặt chờ.
Tiết Bắc Phàm cùng nàng đối diện.
Tiểu Đao tiếp tục ngửa mặt nhìn hắn.
“Muốn ta hôn?” – Tiết Bắc Phàm thuận thế cúi đầu, Tiểu Đao một chưởng ngăn trở, rút tay về dùng sức chà xát lòng bàn tay.
Tiết Bắc Phàm vuốt mũi vẻ mặt vô tội – “Cô ngửa mặt không phải muốn cho hôn thì làm cái gì?”
Tiểu Đao hầm hừ liền đi ra ngoài, Tiết Bắc Phàm ở phía sau đầu cười lắc lắc đầu – “Khụ khụ.”
Tiểu Đao đi tới cửa, chợt nghe người nọ ở phía sau nói – “Cô nương họ Nhan tên Tiểu Đao.”
Tiểu Đao khẽ dừng bước, hơi quay mặt lại, liếc hắn một cái.
Tiết Bắc Phàm cười đến thật vui vẻ – “Nhìn đẹp lắm.”
Tiểu Đao quay mặt lại, nhẹ nhàng vuốt cằm, thuận tiện che giấu khóe miệng khẽ nhếch lên. Đang muốn ra cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội trở lại bên cạnh bàn tìm kiếm.
“Còn không đi? Trời sắp đen.”
“Lược của ta đâu?” – Tiểu Đao vẻ mặt sốt ruột.
“Này?” – Tiết Bắc Phàm lấy lược ở trước mắt Tiểu Đao quơ quơ.
“A! Trả lại cho ta.” – Tiểu Đao thân thủ đoạt lấy, Tiết Bắc Phàm vội vàng thu lại, nhếch mắt – “Của ta!”
“Ai nói!” – Tiểu Đao lấy ngón tay chọt chóp mũi hắn – “Đưa ta, bằng không ta đánh ngươi!”
“Chữ này thật khó xem a.” – Tiết Bắc Phàm cười xấu xa – “Trước đây tự mình khắc sao?”
Tiểu Đao da mặt mỏng đỏ lên – “Ngươi đưa ta, ta thích nhất cái lược này!”
“Lúc nào cô muốn dùng cứ đến tìm ta.” – Tiết Bắc Phàm thuận tay muốn cất vào trong ngực – “Vừa lúc ta cũng không đem lược.”
Tiểu Đao dậm chân – “Cha ta để lại cho ta!”
Tiết Bắc Phàm sửng sốt, thấy vẻ mặt của Tiểu Đao, vội vàng ngoan ngoãn trả lại.
Tiểu Đao giật lấy cây lược cất vào hầu bao, nhìn hắn nhăn mặt – “Gạt ngươi thôi, ngu ngốc.” – Nói xong, hoan hoan hỉ hỉ chạy ra ngoài .
Tiết Bắc Phàm ở phía sau, suy nghĩ một chút cũng “phốc” một tiếng nở nụ cười, lắc lắc đầu cùng đi ra ngoài, chính mình cũng thật sự thú vị, thấy biểu tình thoáng lên một cái của nha đầu kia, lập tức đầu cũng không nghe sai bảo .
Ra cửa, hai người náo loạn gây sự trên đường.
Tiết Bắc Phàm cảm thấy thực hứng thú hỏi Tiểu Đao – “Cô sẽ dùng rượu độc thử tướng công tương lai của cô sao?”
Tiểu Đao nhìn hắn một cái, hỏi lại – “Ngươi sẽ vì nương tử tương lai của ngươi mạo hiểm uống độc rượu sao?”
Tiết Bắc Phàm cũng không đáp lại, lại tiếp tục hỏi – “Chuyện này không công bằng, một cái không mạo hiểm, một cái phải liều chết.”
Tiểu Đao gật gật đầu – “Vì sao không nói, nữ vương xem tình yêu cùng sinh tử quan trọng như nhau?”
“Chuyện này xem ra khó giải quyết.” – Tiết Bắc Phàm thở dài – “Nương cô có nói gì không, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp.”
“Nương ta cũng không có biện pháp với loại chuyện này.” – Tiểu Đao lấy tay chọt chọt ngực Tiết Bắc Phàm – “Bởi vì lòng người là động không đáy, người bên ngoài nhìn không tới đáy, người bên trong cũng nhìn không thấy miệng.”
Tiết Bắc Phàm trầm mặc thật lâu – “Bi quan như vậy? Cũng có phu thê ân ái chấp tử chi thủ dữ tử giai lão* đó thôi.”
“Phải.” – Tiểu Đao gật đầu – “Biết vì sao có một ít phu thê có thể bạc đầu không?”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, khiêm tốn ý bảo Tiểu Đao giải thích nghi hoặc.
Tiểu Đao cười khẽ – “Bởi vì hai cái động không đáy, một cái phải đào đất của mình cho cái kia, dần dần đem chính mình đào đến trống rỗng.”
Tiết Bắc Phàm trầm mặc.
“Có một ít giữa chừng sẽ bỏ cuộc, lại càng sâu càng ít, cũng có một ít đồng tâm hiệp lực, đem đất trong lòng đào hết, vì thế cùng nhau tới nơi.” – Tiểu Đao giơ một ngón tay khẽ lắc lắc – “Còn có một loại tình huống trong đó cũng có một cái đặc biệt liều mạng, đem chính mình đào trống rỗng, chờ người vào lấp động. Sau khi chờ người ở đầu kia xuất hiện, hoặc là nhảy xuống cùng hắn, hoặc là một mình rời đi, bỏ người kia cô đơn chờ đợi dưới đáy động